Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1106 - Vờ vịt xong còn muốn chạy?



Chương 1106 - Vờ vịt xong còn muốn chạy?




Tời giờ phút này, mấy người mới nhìn rõ người kia mặc một bộ áo xanh, trên đầu búi tóc, từ trên xuống dưới đều lộ ra hơi thở nho nhã.
Bạch Nhạc kịp thời tỉnh ra, khom người hành lễ với thư sinh:
- Bạch Nhạc bái kiến tiền bối.
Lúc này, sợi dây căng thẳng trong lòng Bạch Nhạc rốt cuộc cũng buông xuống.
Trước đó gần như hắn sắp bị ép bại lộ thân phận, nhưng hôm nay có thư sinh này tới, Bạch Nhạc hiểu rõ mối nguy hiểm trước mắt đã qua rồi.
- Ngươi là ai?
Hai vị cao thủ bên phe Tam hoàng tử đồng thời nheo mắt, nhìn chằm chằm thư sinh mà quát hỏi.
Trước đó bọn hắn không cảm nhận được người đó tới cũng đã đủ khó chịu, bây giờ đối phương đứng ngay trước mặt rồi mà bọn hắn vẫn không cảm nhận được khí tức điều này quả thật làm bọn hắn không thể chịu nổi.
Cách tốt nhất lúc này là lấy danh nghĩa của Đại Càn vương triều để hù dọa đối phương.
Chỉ tiếc là lần này đã định trước sẽ khiến bọn hắn phải thất vọng.
Thậm chí thư sinh kia còn chẳng thèm nhìn sang nữa là, nói chi quan tâm hai người bọn chúng.
Tệ hơn nữa là gần như ngay lúc đó, Tam hoàng tử cũng khom lưng chắp tay hành lễ.
- Văn Hiên bái kiến tiền bối.
Tam hoàng tử vừa lên tiếng đã hù hai người kia chết khiếp. Nháy mắt hai người bọn hắn đã ướt đẫm mồ hôi, không dám hó hé thêm, vội vã khom mình hãnh lễ, ngay cả dũng khí ngẩng lên nhìn cũng không có.
Hai người kia không biết đến vị thư sinh này cũng là bình thường, dù sao mấy năm gần đây Diệp Huyền đại sư đã không còn quan tâm chuyện thế gian, nhưng sao Tam hoàng tử có thể không biết người bên cạnh Diệp Huyền đại sư được.
Hơn nữa, hắn ta hiểu rõ sự đáng sợ của thư sinh này hơn ai hết.
Có tin đồn nói mấy chục năm trước, thư sinh và thợ rèn đi theo Diệp Huyền đại sư đã sớm là cường giả Tinh Hải Cảnh.
Chỉ là nhân vật lớn như vậy đi theo Diệp Huyền đại sư nhiều năm, ngay cả một cái tên cũng không có.
Quan trọng nhất là Tam hoàng tử hiểu rõ một điều, từ xưa đến nay, thư sinh không bao giờ hành động một mình. Nơi nào có hắn thì chắc chắn là có ý của Diệp Huyền đại sư.
Tam hoàng tử được xem là một trong những kẻ mạnh trong cuộc chiến tranh giành ngôi báu của Đại Càn vương triều, có ngu đến mấy cũng phải hiểu, người hắn ta không thể đắc tội trong cả vương triều này chính là Diệp Huyền đại sư.
Thậm chí không cần Diệp Huyền đại sư mở miệng, chỉ cần người đó tỏ vẻ bất mãn đã đủ khiến hắn ta hoàn toàn mất đi tư cách tranh đoạt vị trí kia rồi.
Đối với Đại Càn vương triều, Diệp Huyền đại sư là một nhân vật cực kỳ quan trọng.
Thư sinh kia mỉm cười, khẽ nói:
- Tam hoàng tử, xin hãy đứng lên. Lễ này thư sinh không nhận nổi đâu.
Tam hoàng tử ngẩng đầu, hắn ta xác nhận chỉ có một mình thư sinh ở đây mới thở phào một hơi, mở miệng dò hỏi:
- Không biết tiền bối tới đây là vì...
- Không liên quan đến Tam hoàng tử.
Thư sinh lắc đầu, nói:
- Ta tới chỉ là để thay mặt chủ nhân đưa kiếm cho Bạch công tử mà thôi.
Vừa nói, thư sinh vừa lật cổ tay. Một hộp kiếm mày đen đã xuất hiện trên tay hắn.
Mặc dù đã sớm đoán được lý do đối phương tới, nhưng lúc chính tai nghe được, Bạch Nhạc vẫn không kìm chế được sự kích động trong lòng. Hắn khom người bái lạy, lúc này mới cung kính đưa tay tiếp nhận hộp kiếm trong tay thư sinh.
- Bạch Nhạc xin cảm tạ Diệp Huyền đại sư.
Thư sinh đã nói rất rõ rồi, Bạch Nhạc cũng hiểu nên cảm tạ ai.
Thư sinh khẽ vuốt cằm, nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Kiếm này chính là tâm huyết cả đời của chủ nhân, ngươi đừng làm phụ lòng nó đấy nhé.
- Tiền bối yên tâm, Bạch Nhạc chắc chắn sẽ không làm thanh kiếm này phải thất vọng.
Thư sinh nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch Nhạc thì mới thỏa mãn thu tay về, khẽ cười với hắn:
- Được rồi, nơi này ta không tiện ở thêm. Sau này nếu có thời gian, Bạch công tử không ngại thì có thể đến Ung Châu một chuyến.
Nói xong mấy lời này, thư sinh không do dự, quay người đi thẳng ra ngoài viện.
Từ đầu đến cuối thư sinh đều không quan tâm những người khác, cho dù là Tam hoàng tử cũng chỉ là một kẻ qua đường trong mắt hắn mà thôi.
Bạch Nhạc còn không cảm thấy thế, nhưng Tam hoàng tử nghe được mấy lời của thư sinh thì thấy da đầu cũng tê rần.
Mới nghe thì mấy lời của thư sinh có vẻ rất bình thường, nhưng trên thực tế, ẩn ý trong lời nói lại rất nhiều.
Bạch Nhạc từng bái kiến Diệp Huyền đại sư, điều này Tam hoàng tử biết. Dù sao chuyện Diệp Huyền đại sư viết thư tay thì không thể gạt được người khác, chỉ cần để ý hỏi thăm thì nhất định có thể biết được.
Nhưng cụ thể ra sao thì Tam hoàng tử không rõ lắm, hắn ta càng không biết là Diệp Huyền đại sư không những tự tay chế tạo một thanh kiếm cho Bạch Nhạc mà còn đặc biệt để thư sinh tới đưa kiếm nữa.
Riêng chuyện này đã đủ để nhìn ra Diệp Huyền đại sư rất coi trọng Bạch Nhạc và thanh kiếm này.
Chỉ với chuyện này, nếu hắn ta muốn động vào Bạch Nhạc thì đã phải nghĩ lại.
Huống chi, trước khi đi, thư sinh còn đưa ra lời mời với Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận