Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 836 - Biết Bay Ghê Gớm Lắm Sao?



Chương 836 - Biết Bay Ghê Gớm Lắm Sao?




Trên đời này đâu chỉ có nữ nhân không nói đạo lý!
Bình thường nắm đấm lớn, cũng không nói đạo lý.
Lúc trước Trần Minh Dương không nghĩ như vậy, nhưng hôm nay lại cảm nhận được sâu sắc.
Đến khi cơn bão này kết thúc, những bình rượu không bị pha nước trên người hắn cũng đã bị phân chia sạch sẽ, nhưng cho dù đến thời khắc này, Chung Diễm và ba người khác cũng không hỏi qua tên của nhau.
- Cổ nhân nói, bạch đầu như tân, khuynh cái như cố, đúng là không lừa ta!
Chung Diễm thong thả đứng dậy, mở miệng nói.
- Ai khuynh cái như cố với ngươi!
Trần Minh Dương nhìn bầu rượu bị ném lăn lóc khắp nơi, tràn đầy oán giận lẩm bẩm.
Chung Diễm không để ý tới hắn, khẽ nhìn về phía ba người ôm quyền, mở miệng nói:
- Lần này uống rượu thật thoái mái, nếu có duyên, lúc gặp nhau tại Quảng Hàn Thiên Cung, chúng ta lại uống một trận nữa!
- Chỉ sợ đến lúc đó, là địch không phải bạn!
Trần Minh Dương không cam lòng chen lời nói.
- Uống với bằng hữu thoái mái, thì uống với địch nhân cũng giống như vậy!
Chung Diễm bật cười, lập tức chắp tay nói:
- Cáo từ!
Không đợi ba người trả lời, Chung Diễm đã phá không mà đi.
Nhìn Chung Diễm lăng không bay đi, Trần Minh Dương càng tỏ ra không cam lòng nói:
- Biết bay thì ghê gớm lắm sao?
Bạch Nhạc vỗ vỗ bả vai Trần Minh Dương, nhếch miệng nở một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng nói:
- Ta đoán là rất không tầm thường.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc hơi bước ra, cả người lập tức lăng không bay lên, cũng phá không bay đi.
- Chí ít không tầm thường so với ngươi.
Ẩn Tâm vẫn một mực không nói lời nào cũng nhàn nhạt nói một câu, dưới chân hơi điểm một cái, bay vào không trung!
Lần này, Trần Minh Dương mới chính thức mở mắt!
Chung Diễm là cường giả Tinh Cung Cảnh thì thôi, không ngờ hai người kia cũng ẩn giấu thực lực, tất cả đều là cao thủ Tinh Cung Cảnh, chuyện này không khỏi quá bắt nạt người đi!
Trần Minh Dương nhìn thuyền nhỏ vắng vẻ, nhất thời bi thương không thôi!
Những người này đều là kẻ vô lại!
Hơn nữa... hình như biết bay thật sự không tầm thường!
... ..
Có vẻ ánh trăng sau bão tố rất sáng.
Bạch Nhạc bay vào không trung, ánh mắt không khỏi hơi nheo lại.
Bạch Nhạc không biết đến tột cùng hai người Chung Diễm và Ẩn Tâm đoán được bao nhiêu, nhưng hắn biết rõ, cái thân phận này đã không thể dùng được nữa.
Chung Diễm gây chuyện như thế, sợ rằng bây giờ toàn bộ Đông Hải đều không được yên tĩnh.
Bởi vì có lẽ chuyện như Chung Diễm, không chỉ có một lần.
Bây giờ đệ tử Huyền Môn và ma tu trên Đông Hải phân biệt rõ ràng, hơn nữa sẽ lấy đủ loại lý do để va chạm, đây là chuyện không ai có thể ngăn cản.
Trên thực tế quá trình này, cũng là một cách để mọi người thăm dò lẫn nhau.
Chờ đến thời điểm Quảng Hàn Thiên Cung chân chính mở ra, chân chính tranh đấu, trong lòng cũng có một chút cơ sở.
Đương nhiên, ở một mức độ nào đó, khả năng sẽ liên minh với nhau.
Sở dĩ Chung Diễm uống rượu trên thuyền nhỏ lâu như vậy, hơn nữa khi đánh cướp cũng chỉ thu tượng trưng thu ba viên linh thạch, là bởi vì nhận thấy ba người bất phàm, cho dù là Trần Minh Dương nhìn qua dễ bắt nạt nhất, thì cũng không có đơn giản như vẻ ngoài.
Cho nên lúc đi, mới có lời hẹn lúc gặp lại ở Quảng Hàn Thiên Cung sẽ uống rượu.
Có điều, so với người khác, Bạch Nhạc càng biết rõ tình huống của bản thân hơn.
Người khác có thể có bằng hữu, duy chỉ hắn là không!
Một khi thân phận bại lộ, hắn sẽ là địch của cả thế gian, cho dù là ai cũng không thể tín nhiệm.
Hơn nữa, Bạch Nhạc có một loại dự cảm, chẳng mấy chốc Quảng Hàn Thiên Cung sẽ mở ra, đến lúc đó, nếu như còn không rời đi, chỉ sợ những người đến gần hắn, đều sẽ bị liên lụy.
... ...
Đông Hải Tiên Đảo!
Nguyệt Lâm Tiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, hơi có chút thất thần.
Tự tay bố trí xuống một cái kế hoạch lớn như vậy, cũng chỉ có hắn mới rõ ràng, một khi mở ra, sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió!
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Nguyệt Lâm Tiên không có nắm chắc kết quả chút nào.
Nhưng bất kể như thế nào, chuyện tới mức này rồi, hắn cũng không có đường lui nữa.
Nguyệt Lâm Tiên hít sâu một hơi, đột nhiên trong mắt lộ ra sát khí lạnh như băng!
Bàn chân thoáng bước ra, Nguyệt Lâm Tiên liền bay về phía không trung, mỗi một bước đều có hơn mười trượng khoảng cách, cảnh tượng này giống như đạp trên minh nguyệt mà đi.
Trong lúc nhất thời, dường như toàn bộ Đông Hải đều rung chuyển theo!
Ùng ùng!
Tiếng nổ vang chậm rãi truyền đến, dường như trong nháy mắt ánh trăng rực rỡ hơn mấy chục lần, soi sáng hư ảnh một cái cung điện khổng lồ trên mặt biển!
Dưới ánh trăng, mây mù lượn lờ, như tiên cảnh nhân gian!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên Đông Hải đều thấy một màn như vậy!
Đám người dùng các phương thức khác nhau, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía cái hư ảnh cung điện kia.
Nguyệt Lâm Tiên đứng trong hư không, lạnh lùng nhìn tất cả, trong tay tiếp tục đánh ra ấn quyết, khiến cho hư ảnh cung điện kia càng lộ ra vẻ chân thực.
... ...
- Quảng Hàn Thiên Cung!
Mặc dù đã sớm biết, lời đồn không giả, nhưng khi chân chính thấy một màn như vậy, trong lòng những người ở đây cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác chấn động khó diễn tả được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận