Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1104 - Tình cảnh chắc chắn phải chết



Chương 1104 - Tình cảnh chắc chắn phải chết




Ngô Văn Uyên bị Thập Nhất hoàng tử ngăn lại, trong nháy mắt hắn đã kịp hiểu ra.
Trước đó hắn không ngờ đối phương dám làm như vậy, không tiếc để Đại Càn vương triều giảm bớt một người bước vào Thượng Cổ Cấm Địa cũng muốn đuổi hoặc giết chết Bạch Nhạc để làm yếu đi lực ảnh hưởng của mình.
Nhưng hôm nay Thập Nhất hoàng tử dám ra tay, hắn cũng đã hiểu rõ. Cũng chính bởi vậy mà hắn mới bị khơi dậy sát khí trong lòng.
Thập Nhất hoàng tử giả bộ tủi thân, nói:
- Lời này của huynh không đúng rồi, tiểu đệ chỉ là muốn giữ huynh lại uống mấy chén rượu mà thôi. Huynh không muốn nể mặt thì cũng không nên nổi giận như thế, cứ treo từ giết bên miệng là sao?
- Thập Nhất đệ, đệ là huynh đệ của ta, đương nhiên ta sẽ không ra tay với đệ. Nhưng mà... bọn họ thì không có may mắn như vậy.
Trong mắt Ngô Văn Uyên hiện lên một ánh rét lạnh, hắn lạnh lùng cất lời:
- Khánh Dương huynh, huynh có chắc sẽ giết được bọn họ không?
Thư Khánh Dương chắp hai tay sau lưng, thậm chí hắn còn không thèm chớp mắt, chỉ thản nhiên đáp:
- Chỉ là hai tên phế vật mà thôi, nếu bọn chúng dám ra tay với ta, chắc chắn bọn chúng không chịu được thời gian một nén nhang.
Thậm chí một cao thủ khác bên cạnh Ngô Văn Uyên còn không cần tham gia, một mình Thư Khánh Dương đã có thể nắm chắc có thể giết hai kẻ kia trong thời gian một nén nhang.
Thập Nhất hoàng tử giật nảy trong lòng, hắn ta trầm giọng nói:
- Thư Khánh Dương, hai người này đều là đại diện cho Đại Càn vương triều đi vào Thượng Cổ Cấm Địa, nếu ngươi giết bọn họ... ngươi dám gánh vác trách nhiệm này không?
Ngô Văn Uyên lạnh nhạt hỏi ngược lại:
- Các ngươi dám ra tay với bọn ta, bọn ta dựa vào cái gì mà không dám ra tay?
- Bởi vì, ta không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế kia.
Thập Nhất hoàng tử nhìn Ngô Văn Uyên chằm chằm, lạnh lùng đáp lời:
- Thất ca, chuyện này làm lớn lên thì chẳng ai có lợi. Cùng lắm ta với huynh đều bị phạt, hai người chúng ta rời khỏi cuộc tranh đấu ngôi vị Thái Tử, thế nào? Huynh dám không?
Huynh dám không?
Câu này vừa được thốt ra, Ngô Văn Uyên có cảm giác kích động muốn ói máu.
Phải, hắn không dám.
Mấy năm nay hắn chuẩn bị trăm phương ngàn kế, còn không phải là vì vị trí kia sao? Đó chính là động lực để hắn từ bỏ cuộc sống thoải mái ngày thường, không tiếc đi đến tận Duyễn Châu làm một phủ chủ nho nhỏ, không tiếc cúi mình kết giao, chuyện trò vui vẻ với Bạch Nhạc.
Không phải hắn thích cuộc sống như thế, mà là vì hắn muốn tranh được vị trí kia.
Bây giờ lão Thập Nhất đã nói rõ là không tiếc muốn cá chết lưới rách với hắn, một khi mất đi cơ hội tranh đoạt được vị trí kia, hắn nên làm gì tiếp theo đây?
Người chịu được khổ trong khổ mới có thể trở thành người trên người.
Vị Thập Nhất đệ này của hắn từ đầu đã không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, tất nhiên là hắn ta có thể tỏ vẻ không quan tâm. Có thể hiểu được, giả sử hắn có gan ra tay, chuyện này đến cuối, cho dù là tội danh tập kích Bạch Nhạc cũng sẽ để cho vị Thập Nhất đệ này phải gánh cùng hắn.
Đến lúc đó, cùng lắm chỉ bị phạt nặng hơn một chút, chẳng qua chỉ là phải về Ung Châu bị giam hối lỗi một thời gian. Nhưng nếu Ngô Văn Uyên hắn cũng bị kéo xuống nước thì kết quả đó... hắn không thể chịu đựng nổi.
Ngô Văn Uyên nhìn Thập Nhất hoàng tử, vẻ mặt cô đơn, khẽ thở dài:
- Thập Nhất đệ, vì sao đệ cứ phải ép buộc ta như vậy?
- Thất ca, lúc huynh quyết định tranh giành vị trí kia thì không phải huynh cũng đã không còn quan tâm đến tình thân nữa rồi ư? Mọi người ai mà chẳng có thủ đoạn của riêng mình.
Thập Nhất hoàng tử không mảy may dao động, bình tĩnh đáp lời:
- Bỏ quân cờ ngoài ý muốn là Bạch Nhạc, chúng ta còn có thể làm lại lần nữa. Nếu huynh có thể thắng ở trong Thượng Cổ Cấm Địa, đương nhiên bọn ta cũng sẽ thua tâm phục khẩu phục.
- Quân cờ ngoài ý muốn sao?
Nghe vậy, Ngô Văn Uyên vẫn bình tĩnh, trong mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc:
- Thập Nhất đệ, nếu đệ nghĩ hắn là một con cờ ngoài ý muốn thì phải biết là muốn bỏ được quân cờ đó xuống cũng không phải chuyện dễ dàng... cẩn thận đừng để bị phỏng tay.
Thập Nhất hoàng tử không khỏi nhíu chặt chân mày. Hắn ta thật sự không là Ngô Văn Uyên sẽ nói vậy.
Tới nước này rồi, chẳng lẽ tên Bạch Nhạc kia có thể tìm đường sống trong chỗ chết hay sao?
Còn vị Thất ca này, hắn còn chiêu gì chưa tung ra nữa?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Thập Nhất hoàng tử hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng không tài nào cho ra một kết luận được.
...
Uỳnh.
Tinh Cung xuất hiện, cả người Bạch Nhạc được bao phủ bởi Tinh Cung, uy lực của Bắc Đẩu Kiếm Trận lập tức bị thúc giục đến mức tối đa.
Sự tấn công liên tiếp rơi vào trên Bắc Đẩu Kiếm Trận, kể cả Bạch Nhạc có mạnh đến mấy, giờ khắc này hắn cũng bị đánh cho khí huyết sôi trào, Tinh Cung lay động một hồi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Nhưng dù cho vậy, trong mắt Bạch Nhạc vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, loại băng lãnh thấu xương đó khiến đáy lòng Tam hoàng tử trào dâng sự sợ hãi.
Như đã nói, càng đánh thì hắn ta càng nhận ra Bạch Nhạc căn bản là một tên điên, mà còn điên nặng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận