Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1209 - Bạch Nhạc Tín Niệm (2)



Chương 1209 - Bạch Nhạc Tín Niệm (2)




Chỉ là những lời này vừa ra, lại thực sự chấn trụ tất cả mọi người.
Trước đây Ẩn Tâm và Chung Diễm đã từng gặp qua Yến Bắc Thần trong Quảng Hàn Thiên Cung, lúc này trong lòng càng cảm nhận sâu đậm!
Đặc biệt là Chung Diễm, mặc dù trước đây hắn cũng bị Yến Bắc Thần đoạt nhẫn trữ vật, thậm chí ngay cả y phục cũng bị chém rách, nhưng kết quả cuối cùng, đối phương vẫn không giết hắn! Phải biết, lúc đó hắn ngay cả linh lực cũng không thi triển được, căn bản không có lực phản kháng chút nào.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn Yến Bắc Thần không khỏi trầm mặc xuống.
Ai cũng có thể cảm giác được, Yến Bắc Thần nói thật, nhưng cũng chính vì vậy, mới làm người ta càng sinh ra chấn động.
Bắt đầu từ ngày bước lên con đường tu hành, dường như đáy lòng cũng đã sinh ra một loại cảm giác tài trí hơn người, mạng người trước mặt người tu hành, cũng đã thay đổi thành không đáng tiền.
Đừng nói đến đám người ma tu như Nhậm Tiêu Dao, cho dù là thiên tài Chính Đạo như Tiêu Dật Phong, cũng có ai dám nói, mình chưa từng lạm sát một người?
Giờ khắc này, cho dù là ánh mắt Vân Mộng Chân nhìn về phía Bạch Nhạc cũng không khỏi thêm mấy phần xúc động khó diễn tả được.
Bây giờ biết thân phận Bạch Nhạc, lại nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ trước đây.
Cho dù đổi thành bất cứ người nào, sợ là mình cũng đã sớm chết ở phía sau Linh Tê Kiếm Tông.
Đây mới là người mình thích!
... ....
Đâu chỉ có đám người Nhậm Tiêu Dao bị những lời này của Bạch Nhạc chấn trụ, mà ngay cả Đạo Lăng Sơn, lúc này cũng không khỏi hoàn toàn tĩnh mịch!
Bất kể là chưởng giáo tam đại Thiên Tông, hay là Diệp Lăng Vân đều vậy, lấy thân phận và địa vị của bọn hắn, cũng không dám nói ra lời như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vị truyền nhân Ma Quân vô liêm sỉ này lại làm được.
Đây là trào phúng bực nào?
Dường như thật sự ứng với câu nói kia của Bạch Nhạc... Ta không giống các ngươi!
Lúc này ngay cả trong lòng Diệp Lăng Vân cũng không khỏi có chút cảm xúc, giả sử Bạch Nhạc không phải là truyền nhân Ma Quân, mà là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, sẽ là sự tình hoàn mỹ bực nào!
Đáng tiếc, lập trường đã quyết định hai bên không thể có chỗ hòa hoãn, mặc dù thưởng thức Bạch Nhạc, nhưng hắn nhất định phải bóp chết đối phương.
Khác với Diệp Lăng Vân, giờ khắc này tâm tình Mặc Kình cũng không khỏi có chút phức tạp.
Qua nhiều năm như vậy, Ma Đạo một mực trở thành kẻ thù của Đạo Môn, thậm chí ở trong phàm tục, Ma Đạo cũng là đại biểu cho tà ác, mọi người tránh như rắn rết!
Nhưng chẳng lẽ cái này thật sự là kết quả do Chính Đạo chèn ép sao?
Nếu như không phải trong Ma Đạo, có nhiều người tùy ý làm bậy, vì tu hành không tiếc bất cứ giá nào như vậy, chưa chắc Ma Đạo đã có tiếng xấu như bây giờ, càng chưa chắc bị Chính Đạo áp chế nhiều năm cũng vô pháp trở mình.
Có thể trên đời này thật sự không có ranh giới Đạo Ma, nhưng nên có ranh giới thiện ác!
Chuyện này khiến Mặc Kình lần nữa nhớ tới Bạch Nhạc.
- Ta tu ma không phải vì làm ma, mà là để nói cho thế nhân biết, cái gì gọi là ma!
Cái gì gọi là ma? !
Mấy chữ đơn giản này, lại lộ ra tự tin và tín niệm cường đại cỡ nào!
Bây giờ Bạch Nhạc còn chưa đủ mạnh, nhưng chỉ cần hắn không thay đổi bản tâm ban đầu, tiếp tục tu hành, đợi đến một ngày có được tu vi như Thông Thiên Ma Quân, câu nói này sẽ phát ra uy lực cường đại cỡ nào?
Diệp Lăng Vân cho rằng, chỉ dựa vào một mình Vân Mộng Chân là có thể mở ra một mảnh thiên vì Đạo Lăng Thiên Tông!
Bây giờ Mặc Kình cũng có một loại cảm giác, đợi một thời gian nữa, chỉ dựa vào một mình Bạch Nhạc, có thể đơn giản khiến Ma Đạo thoát thai hoán cốt.
Hắn một mực nói, đây là một cái thời đại chung kết.
Giờ khắc này, cảm giác đó càng phát ra mãnh liệt, khi hắn và đám người Diệp Lăng Vân chết đi, Đạo Lăng thiên hạ sẽ trở thành quá khứ. ..
Bạch Nhạc mới là người mở đường thời đại mới!
- Yến Bắc Thần, ngươi thật sự cho rằng ngươi ngăn được chúng ta sao?
Trong mắt Nhậm Tiêu Dao lộ ra một tia sát khí, lạnh giọng nói.
Quả thực, mấy câu nói vừa rồi của Bạch Nhạc, thực sự làm bọn hắn có chút chấn động, nhưng nếu ai cho rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói như thế, là có thể thay đổi quyết định của đám người Nhậm Tiêu Dao này, vậy cũng không khỏi quá buồn cười rồi.
Có thể đi đến một bước này, không người nào không phải hạng người tâm chí kiên định, nếu như nói mấy lời ba hoa, là có thể khiến bọn hắn thay đổi thái độ, thậm chí buông tha quyền lợi gần ngay trước mắt, thì bọn hắn cũng không thể đi tới mức độ bây giờ.
- Yến Bắc Thần, ngươi có lý do của ngươi, tự nhiên chúng ta cũng có đạo lý của chúng ta! Không cần biết đúng sai, chỉ dựa vào thủ đoạn của mỗi người mà thôi.
Mặc Vũ ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng nói:
- Cũng chỉ là mượn địa lợi mà thôi, dựa vào một mình ngươi, không ngăn được chúng ta.
Những lời này của Mặc Vũ cũng cực kỳ tự tin.
Nếu như đơn độc đối mặt với Bạch Nhạc, thật sự có chút bó tay, nhưng vấn đề ở chỗ, bây giờ ở đây không chỉ có một mình hắn, Bạch Nhạc bức bách như vậy, sẽ chỉ làm bọn hắn tạm thời vứt bỏ thành kiến liên thủ lại mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận