Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 762 - Sự khủng khiếp của Nguyệt Lâm Tiên



Chương 762 - Sự khủng khiếp của Nguyệt Lâm Tiên




Nếu như không phải Bạch Nhạc giúp Vân Mộng Chân đỡ được chiêu chí mạng kia, sợ là giờ phút này Vân Mộng Chân đã chết rồi, cho dù là Nguyệt Lâm Tiên tới đây thì hắn ta cũng có thể thong dong rút đi.
Nhưng chỉ vỏn vẹn chậm mỗi một bước này thôi, đã gần như hủy hoại hết hy vọng sống sót của hắn ta.
- Giết hắn ta đi, còn do dự cái gì?!
Đoạn Thiên Thương chuyển về phía Bạch Cốt phu nhân, giận dữ hét lên một lần nữa.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy, bây giờ cho dù là hắn ta phải chết, hắn ta cũng muốn nhìn Vân Mộng Chân ngã xuống trước.
Mặc dù hắn ta đã không còn sức để ra tay một lần nữa, nhưng hiển nhiên Bạch Cốt phu nhân còn đang sung sức, muốn giết Vân Mộng Chân thế này cũng không tính là khó.
Trong tai Bạch Cốt phu nhân truyền đến tiếng gào thét của Đoạn Thiên Thương, trong lòng nàng ta cũng có phần do dự.
Nàng ta cũng vô cùng biết rõ hậu quả khi Nguyệt Lâm Tiên đến đây.
Dù là Nguyệt Lâm Tiên vẫn còn muốn Vân Mộng Chân chết, nhưng trong tình huống này, ông ta tuyệt đối không thể nào khoanh tay đứng nhìn, một khi đối phương đuổi tới, rất có thể mình cũng sẽ có nguy hiểm, lựa chọn lý trí nhất thật ra chính là lập tức bỏ đi.
Nhưng mà, nhìn Vân Mộng Chân gần như đã không còn bất cứ sức phản kháng nào trước mặt, bảo nàng ta đi ngay bây giờ, sao nàng ta nỡ được.
Suy nghĩ của Bạch Cốt phu nhân thay đổi rất nhanh, trong lòng nàng ta dấy lên sát ý lần nữa.
Hơn nữa, ngay lúc này, nàng ta còn suy nghĩ nhiều hơn cả Đoạn Thiên Thương.
- Tiểu tử, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi là cứu bản thân mình hay là cứu nàng ta!
Trong nháy mắt, Bạch Cốt Kiếm một chia thành hai từ giữa không trung, phân ra chém về phía Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.
Mặc dù không biết bảo vật trong tay Bạch Nhạc là cái gì, nhưng đã có thể sử dụng một lần, đương nhiên là còn có thể sử dụng lần thứ hai, trong tình huống như vậy, nàng ta nhất định phải đề phòng Bạch Nhạc lại dùng món bảo vật kia đi cứu người.
Như vậy, cách đơn giản nhất chính là chia ra tấn công vào hai người, ép Bạch Nhạc lựa chọn giữa việc cứu Vân Mộng Chân và cứu mình.
Lòng người đều là như thế, khi đứng trước mặt lựa chọn giữa sự sống và cái chết, con người kiểu gì cũng sẽ bảo vệ mình theo bản năng.
Lợi kiếm bay ngang, sống chết chỉ trong một ý niệm.
Tiếng rồng ngâm vang lên một lần nữa.
Gần như là trong nháy mắt khi Bạch Cốt Kiếm đánh tới, hư ảnh Thanh Long kia cũng gào thét bay ra ngoài, nhưng mà giống như lời Bạch Cốt phu nhân nói, con Thanh Long hộ thể này cũng chỉ có thể ngăn một trong hai thanh Bạch Cốt Kiếm mà thôi.
Tuy lòng người ích kỷ, nhưng đối với một số người, luôn có một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Cứu ai, đây là chuyện mà Bạch Nhạc căn bản không cần phải suy nghĩ.
Chỉ trong một hô hấp, hư ảnh Thanh Long kia đã bay về phía Vân Mộng Chân, nuốt thanh Bạch Cốt Kiếm kia vào bụng.
- Phụt!
Gần như là đồng thời, một thanh Bạch Cốt Kiếm khác xẹt đến trước mặt Bạch Nhạc, một khắc sau đó, nó sẽ đâm vào lồng ngực Bạch Nhạc, xuyên thủng trái tim hắn...
Nhưng cũng ngay lúc đó, một bàn tay xinh xắn đột nhiên đưa ra, mạnh mẽ nắm lấy thanh Bạch Cốt Kiếm kia.
Trong nháy mắt, bàn tay gần như là hoàn mỹ không tì vết kia trong nháy mắt đã bị đâm cho máu me đầm đìa.
Dư thế chưa tiêu, Vân Mộng Chân bị kiếm khí gây thương tích, sau đó nàng lại phun ra một búng máu nữa, máu rơi xuống làn váy dài trắng noãn, như một đóa hoa hồng nở rộ.
Vân Mộng Chân...
Ngay khi Bạch Nhạc lựa chọn bỏ qua bản thân để bảo vệ Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân cũng không quản thanh Bạch Cốt Kiếm chém về phía mình, mà mạnh mẽ thúc đẩy chút sức mạnh cuối cùng để chụp lấy thanh Bạch Cốt Kiếm hướng về phía Bạch Nhạc.
Lựa chọn của hai người gần như không cần dùng não, mà là một loại phản ứng gần như là bản năng.
Trong lòng Vân Mộng Chân đã tin tưởng rằng Bạch Nhạc nhất định sẽ ngăn cản giúp nàng một kiếm này, cho nên nàng cũng không dùng sức mạnh để bảo vệ mình, mà là đến cứu Bạch Nhạc.
Nhưng cũng chính bởi vì như thế, ngược lại mới khiến hai người hoàn thành một lần phối hợp ăn ý, mạnh mẽ cản lại một kích tất sát này của Bạch Cốt phu nhân.
Phản ứng liên tiếp này có thể nói là hành động nhanh chóng, những người khác thậm chí còn chưa phản ứng kịp thì nó đã hoàn thành rồi.
Vào thời khắc sống còn, thậm chí ngay cả thời gian nói thêm một câu, hai người họ cũng không có.
Bạch Nhạc trực tiếp nhét ngọc bội Cửu Long Hoàn vào bàn tay còn lại của Vân Mộng Chân, ngay lúc đó, cả người hắn đột nhiên nhảy lên rồi rơi vào biển máu.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng đầu óc của Bạch Nhạc lại vẫn giữ sự tỉnh táo tuyệt đối.
Trong tình huống này, hắn và Vân Mộng Chân ở chung với nhau mới là nguy hiểm thật sự, ngược lại, một khi hai người tách ra sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Người đối phương muốn giết chính là Vân Mộng Chân, cho nên Bạch Nhạc lén đưa ngọc bội Cửu Long Hoàn bảo mệnh cho Vân Mộng Chân, mà mình thì rơi vào trong biển máu.
Nguyệt Lâm Tiên đã trên đường đuổi tới đây rồi, chỉ cần đối phương không giết chết Vân Mộng Chân được, cục diện sẽ ngay lập tức đảo ngược lại, có lẽ mình chưa chắc sẽ chết.
Tõm!!!



Bạn cần đăng nhập để bình luận