Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1114 - Giao phó và bồi thường (3)



Chương 1114 - Giao phó và bồi thường (3)




Chỉ là ba ngàn bộ áo giáp và binh khí mà thôi, Tam hoàng tử thực sự không quan tâm, dù cho có chọn toàn là đồ tốt thì cũng chỉ tốn trăm vạn linh thạch, có giá trị gì chứ?
- Tam ca, không được!!!
Tam hoàng tử không biết chuyện trong môn đạo, nhưng Thập Nhất hoàng tử lại biết rõ, nghe Tam hoàng tử đồng ý, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Chỉ là, đã nói đến mức độ này rồi, Ngô Văn Uyên sao có thể cho phép Tam hoàng tử đổi ý được.
- Thập Nhất đệ, có phải ngươi đang coi thường Tam ca không?
Sắc mặt Ngô Văn Uyên trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tam ca là thân phận gì, đã nói muốn bồi thường, sao có thể keo kiệt được. Tam ca đã đồng ý chuyện này rồi, ngươi chen miệng vào làm gì.
Trong lòng Tam hoàng tử đột nhiên giật thót, rốt cục hắn cũng nhận ra có gì đó không đúng:
- Thập Nhất đệ, chuyện này có vấn đề gì sao?
Thập Nhất hoàng tử có chút đau đầu, nhưng hắn biết bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn.
Hắn khẽ thở dài, nói:
- Tam ca, trang bị của Thanh Vân Kỵ là do tự tay Diệp Huyền đại sư vì Ngự Lâm Quân mà định chế ra áo giáp và binh khí, mỗi một kiện áo giáp và binh khí đều được khắc hai chữ Thanh Vân. Ba ngàn bộ, e là sẽ tốn đến ngàn vạn linh thạch.
- ...
Dù Tam hoàng tử đã nhận ra mình có thể bị lừa, nhưng khi nghe được lời này, trước mắt hắn không khỏi đột nhiên tối sầm lại.
Ngàn vạn linh thạch...
Ngay cả với hắn mà nói, đó cũng là một khối tài sản khổng lồ, đủ để hắn đau đến thấu xương.
Ngự Lâm Quân là gì? Đó là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Đại Càn vương triều, Ngự Lâm Quân luôn được duy trì ở mức chỉ ba vạn người, chưa hề tăng lên.
Phải biết, đây là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Đại Càn vương triều.
Bản thân Bạch Nhạc có được ba ngàn Thanh Vân Kỵ, vốn đã là một nguồn sức mạnh khổng lồ, bây giờ lại cho hắn tăng thêm ba ngàn, đến đây đã bằng một phần năm lực lượng của Ngự Lâm Quân.
Vì vậy, nếu lần này tiêu nhiều linh thạch như vậy, một khi Thanh Vân Kỵ được mở rộng lần nữa, nó sẽ là một thế lực cực lớn.
Phải biết, Bạch Nhạc hiện đang ‘chung phe’ với Ngô Văn Uyên. Cho dù Bạch Nhạc không hoàn toàn dựa vào Ngô Văn Uyên, nhưng chỉ cần Ngô Văn Uyên và Bạch Nhạc tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt đẹp, sáu ngàn Thanh Vân Kỵ này sẽ trở thành lực lượng quan trọng nhất để Ngô Văn Uyên tranh ngôi vị.
Sắc mặt Tam hoàng tử hơi tái, hắn lo lắng nói:
- Thất đệ, cái này có chút không thích hợp... Ngự Lâm Quân chỉ có ba vạn...
- Tam ca đang nói gì vậy, Thanh Vân Kỵ làm sao có thể so sánh được với Ngự Lâm Quân. Chỉ là ba ngàn bộ trang bị mà thôi, đối với Tam ca mà nói thì có đáng là gì.
Ngô Văn Uyên ngừng lại một chút, cố ý làm ra vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Tam ca, huynh muốn đổi ý sao? Lời đều đã nói ra, nếu huynh đổi ý...
Ngô Văn Uyên không nói gì thêm, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Lật lọng, mất mặt đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ Bạch Nhạc đang ngồi bên cạnh, làm sao hắn ta có thể không đồng ý?
Nếu như Bạch Nhạc không cần bồi thường, rồi tiếp tục đuổi giết hắn trong Thượng Cổ Cấm Địa, thì phải làm sao bây giờ?
Có được thanh kiếm do Diệp Huyền đại sư tự tay chế tạo, Bạch Nhạc hôm nay đã khác xưa, nếu Bạch Nhạc quyết tâm giết hắn trong Thượng Cổ Cấm Địa, nếu không có lão tổ Tinh Hải Cảnh ngăn cản, hắn thật sự có thể bị chém chết.
Nụ cười trên mặt Tam hoàng tử cứng ngắc, nhưng đã bị buộc tới mức này rồi, bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn vẫn có thể phân biệt được.
- ... Thất đệ nói đùa, huynh đã đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Tam hoàng tử cười còn xấu hơn khóc, nghiến răng nói:
- Sau khi trở về Ung Châu, ta sẽ thu xếp ngay.
- Có tí chuyện nhỏ, cần gì phải trở về Ung Châu.
Ngô Văn Uyên phẩy tay áo, dáng vẻ như không hề để bụng. Hắn thuận miệng nói:
- Dù sao việc chế tạo khôi giáp và vũ khí cũng cần một thời gian, ta sẽ cho người liên hệ với Càn Khôn thương hội. Chỉ cần một thủ lệnh của Tam ca, việc này sẽ được xử lý.
Tam hoàng tử muốn trở về Ung Châu rồi mới xử lý, hắn ta có ý định gì, Ngô văn Uyên không thể rõ hơn được nữa.
Chẳng qua hắn ta chỉ mong ngóng Bạch Nhạc chết bên trong Thượng Cổ Cấm Địa, như vậy việc này liền được xí xóa.
Chỉ có điều, nếu chuyện này do hắn khởi xướng thì sao có thể để đối phương dễ dàng đạt được mục đích?
Nếu đổi lại là Bạch Nhạc, có lẽ kỹ năng ‘câu giờ’ này của Tam hoàng tử chẳng có tác dụng gì. Nhưng Ngô Văn Uyên đã quá quen với thủ đoạn đó, chỉ cần nói vài câu lừa là đã nhẹ nhàng xong chuyện.
Tam hoàng tử khựng lại, sắc mặt hắn ta tái xanh, phẩy mạnh tay áo rời đi.
Thấy vậy, Ngô Văn Uyên chỉ cười nhạt.
Hắn không quan tâm vị Tam ca này có thái độ thế nào, nếu đã quyết định xong mọi việc thì hắn không sợ đối phương sẽ đổi ý.
Người trong hoàng gia làm gì có cái gọi là tình thân.
- Đa tạ điện hạ!!!
Bạch Nhạc đợi đến lúc mấy người Tam hoàng tử rời khỏi mới nhẹ giọng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận