Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 772 - Giờ nói hối hận còn kịp không?



Chương 772 - Giờ nói hối hận còn kịp không?




Đến nay cảnh giới đã biết trong giới tu hành, cao nhất chẳng qua cũng chỉ là Hóa Hư, nhưng dựa theo ghi chép thời xưa thì Hóa Hư cũng không phải là cảnh giới cao nhất, chỉ là phía sau đó đến tột cùng là cái gì thì đã sớm biến mất.
Có lẽ loại cường giả Hóa Hư đứng đầu như Thông Thiên Ma Quân hoặc là Đạo Lăng chưởng giáo có thể biết một chút, còn những người khác thì không bao giờ suy đoán được.
Về phần Thần Đạo, thực ra vẫn luôn lưu truyền một loại truyền thuyết... Chính là bất tử!
Bình thường mà nói, cho dù là cường giả Hóa Hư, tuổi thọ vẫn có hạn, cũng không phải là bất tử bất diệt.
Phương thức duy nhất để bù đắp chính là đoạt xá sống lại.
Cũng không biết tại sao, từ xưa tới nay ít khi nghe nói đến có cường giả Hóa Hư mong muốn đoạt xá, cho dù là cuối tọa hóa cũng không muốn lấy việc đoạt xá để tiếp tục sống.
Ngược lại thì một số kẻ yếu như Thanh Vương Bất Tử, vào trước lúc đại nạn bắt đầu tới, bằng lòng dùng hết mọi thủ đoạn để tranh đoạt một cơ hội tiếp tục sống sót.
Mà những thứ này khác với người tu hành bình thường.
Thần Đạo, từ vừa mới bắt đầu đã truyền bá việc bất tử bất diệt, nghe đồn, tu hành Thần Đạo đến cực hạn thì có thể đạt được sinh mệnh vô tận, trở thành tồn tại như thần linh.
Đáng tiếc chính là không ai từng nghe nói cường giả Hóa Hư đột phá ra sao, cũng như không có ai có thể tu thành Thần Đạo.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, những thứ này thực ra chính là tổng kết lại thành một câu... Không có quan hệ gì với ngươi hết.
Đúng vậy.
Bất kể là trên Thần Đạo hay trên Hóa Hư cũng được, đối với Bạch Nhạc mà nói đều thật sự quá xa vời, bây giờ có suy nghĩ những thứ này, căn bản cũng không có chút ý nghĩa gì.
Cho nên Bạch Nhạc chỉ nhún vai một cái rồi nói:
- Như vậy thì, bây giờ quay lại trọng tâm vấn đề... Nhưng mà nếu nói như vậy, tại sao ta phải tha cho ngươi?
- ...
Bạch Cốt phu nhân hơi khựng lại, cũng đã hiểu rõ, cho dù là khế ước linh hồn hay lấy Thần Đạo ra thề thì nó cũng chỉ là một loại trói buộc mà thôi, không phải là lợi ích thực tế gì.
Có điều là, nếu ban đầu Bạch Nhạc đòi lợi ích thì tốt rồi, như vậy có nghĩa là hắn đã thầm chấp nhận điều kiện này, chỉ cần bỏ ra cái giá hơi lớn chút, tính mạng cuối cũng cũng có thể giữ được.
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc, bình tĩnh hỏi:
- Linh thạch, đan dược, hay là pháp bảo... hoặc là mỹ nữ, chỉ cần ta có, đều có thể khiến ngươi hài lòng.
Dáng vẻ tiền tiêu như rác này của Bạch Cốt phu nhân thật sự khiến Bạch Nhạc hơi khó chịu, chân mày hắn cau lại, cố ý lộ ra vài phần khinh thường, thản nhiên nói:
- Nếu như ta nói muốn ngươi thì sao?
Bạch Cốt phu nhân không hề do dự, thản nhiên đáp:
- Ta nói rồi, chỉ cần ta có thì đều sẽ thỏa mãn ngươi.
- ...
Lần này đến phiên Bạch Nhạc hoàn toàn trợn tròn mắt.
Có còn chút giới hạn nào hay không? Đã nói là thận trọng, đã nói là kiêu ngạo mà!!!
- Ngươi chắc chưa?!
Bạch Nhạc có phần buồn bực, còn có phần không phục, làm quái gì có chuyện mình trêu người khác mà lại bị trêu ngược lại đâu???
Dựa vào trực giác, Bạch Nhạc cho rằng Bạch Cốt phu nhân đang làm ra vẻ, hắn khẽ hừ một tiếng, bàn tay tức khắc đặt lên bộ ngực cao vút của đối phương, nhưng mà, một màn kế tiếp này cũng khiến Bạch Nhạc hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bất luận tay hắn không đàng hoàng cỡ nào, Bạch Cốt phu nhân từ đầu đến cuối ngay cả một chút phản ứng cũng không có, cứ như vậy bình tĩnh nhìn ánh mắt của hắn, vẫn không nhúc nhích.
Nữ nhân này thực sự quá lạnh lẽo, giống như là một ngọn núi tuyết, từ thân thể đến linh hồn đều lộ ra một loại hàn ý, làm cho không người nào có thể tiếp cận.
Vốn là một chuyện vô cùng đen tối, là chuyện rất phong tình, nhưng dưới ánh mắt như vậy lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị, thậm chí còn có một chút xấu hổ khó diễn tả được.
Tuy Bạch Nhạc mang tiếng háo sắc, nhưng trên thực tế hắn lại chả có tí liên quan gì tới háo sắc cả!!!
Trong chốc lát đã thua trận ở dưới con mắt của Bạch Cốt phu nhân.
Bạch Nhạc lộ vẻ tức giận thu tay về, có chút bất lực nói:
- Bạch Cốt Chu này của ngươi phải mở như thế nào?
Sau một lát, Bạch Cốt Chu đã khôi phục dáng dấp một chiếc thuyền nhỏ bình thường, Bạch Nhạc cũng từ trên người của Bạch Cốt phu nhân bò dậy, hai người chia nhau ngồi ở hai đầu Bạch Cốt Chu.
Dưới ánh trăng ngoài khơi, đổi thành một cảnh tượng khác.
Không còn những ý nghĩ ngổn ngang kia trong đầu, Bạch Nhạc rốt cục cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Lần này Vân Mộng Chân rời khỏi Duyễn Châu trước, ngươi cũng không thể ra tay với nàng nữa.
Mí mắt Bạch Cốt phu nhân hơi giật, không khỏi hỏi:
-Ngươi với Vân Mộng Chân thật ra có quan hệ như thế nào?
- Chuyện này không có liên quan gì với ngươi.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng đáp thẳng.
Nhận ra được Bạch Nhạc không vui, Bạch Cốt phu nhân cũng không có hỏi nữa, chỉ là nhàn nhạt nói:
- Thương thế của ta, không đủ ba tháng thì căn bản không thể hồi phục, cho dù ta muốn ra tay với Vân Mộng Chân cũng không có sức mà làm.
Bạch Nhạc gật đầu, cũng không có nói thêm nữa, cho dù là dựa vào lý do gì, chỉ cần đối phương đồng ý là được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận