Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 719 - Tối Nay Minh Nguyệt Người Tận Nhìn



Chương 719 - Tối Nay Minh Nguyệt Người Tận Nhìn




- Răng rắc!
Trong nháy mắt kiếm chém xuống, lớp băng do luồng không khí lạnh hình thành liền triệt để vỡ nát, cũng may Vân Mộng Chân chỉ thuận tay đánh ra một kích, ngay cả kiếm cũng không động, chẳng qua là ngẫu nhiên dùng linh lực ngưng tụ ra kiếm quang mà thôi, hắn dựa vào Hàn Âm Linh vẫn chống đỡ được.
Nhưng cho dù như thế, cũng vẫn dọa cho Chu Đông Dương sợ hãi.
- Thánh nữ, ngươi làm cái gì vậy?
Trên thực tế, không chỉ có Chu Đông Dương, mà tất cả mọi người đang xem cũng đều ngây người!
Không phải vừa rồi còn nói muốn giáo huấn Bạch Nhạc sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi rồi?
Thậm chí ngay cả Bạch Nhạc cũng không nghĩ đến, vậy mà Vân Mộng Chân thực sự xuất thủ, đột nhiên hắn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Vân Mộng Chân.
Người khác không rõ, nhưng hắn biết rõ.
Câu tội không đáng chết kia, không phải Vân Mộng Chân nói hắn, mà là nói Chu Đông Dương.
Bạch Nhạc muốn động thủ, bị Vân Mộng Chân ngăn lại, nhưng lúc này, không ngờ Vân Mộng Chân lại tự mình động thủ, muốn giết Chu Đông Dương.
- Ngươi không giết được hắn... Nếu như nhất định phải giết, ta giúp ngươi giết!
Câu nói này lại vang lên trong đầu Bạch Nhạc lần nữa, dường như lập tức đánh tan tất cả sự đề phòng của Bạch Nhạc.
Từ lúc bắt đầu, Vân Mộng Chân ngăn cản Bạch Nhạc động thủ, không phải là quan tâm Chu Đông Dương sống hay chết, mà là vì trước đó đã thấy Bạch Nhạc giao thủ với Chu Đông Dương, Vân Mộng Chân rất rõ ràng, Bạch Nhạc không phải là đối thủ của Chu Đông Dương, cho dù cộng thêm Tô Nhan, thậm chí là đám người Linh Tê Kiếm Tông, cũng chưa chắc thắng được Chu Đông Dương! Ngược lại còn khiến cho Bạch Nhạc rơi vào hiểm cảnh.
Phải biết, bản thân Vân Mộng Chân là do Chu Đông Dương mời tới, mặc dù không thể tìm được manh mối về Yến Bắc Thần và Côn Ngô Kiếm, nhưng đó cũng chỉ là Chu Đông Dương phán đoán sai lầm, chứ dụng tâm không có sai quá nhiều, cho nên Vân Mộng Chân nói tội không đáng chết.
Nếu như Chu Đông Dương đàng hoàng nhận sai, đừng nhảy ra làm loạn, Vân Mộng Chân sẽ không có lý do xuất thủ với hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Đông Dương không muốn chết lại tìm đường chết, hăn chưa làm rõ mọi chuyện, đã muốn nhảy ra bỏ đá xuống giếng, trực tiếp giết chết Bạch Nhạc! Chuyện này chẳng những là nhảy, hơn nữa còn là nhảy rất cao.
Càng bi thảm là, chuyện này khiến Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân mượn chuyện này giận dỗi nhau, Bạch Nhạc càng vì vậy mà biểu thị muốn cắt đứt quan hệ với Vân Mộng Chân, ân oán thanh toán xong.
Đối với Vân Mộng Chân mà nói, tình huống này đâu phải là Chu Đông Dương có sai lầm hay không, có nên chết hay không, cái này rõ ràng là yêu cầu nàng đưa ra lựa chọn.
Mặc dù nàng chưa từng thừa nhận, nhưng nàng và Bạch Nhạc thực sự là quan hệ tình lữ, so sánh ra, cùng lắm Chu Đông Dương cũng chỉ là một người ngoài, hơn nữa còn là loại người đặc biệt đáng ghét, luôn muốn châm ngòi ly gián quan hệ hai người.
Dưới tình huống như vậy, Vân Mộng Chân sẽ đưa ra lựa chọn gì, dĩ nhiên là giống như vừa nhìn thấy.
Lấy thân phận và lập trường của nàng, nàng vốn không nên ra tay với Chu Đông Dương, nhưng nếu Bạch Nhạc nhất định muốn giết, vậy nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ Bạch Nhạc giết.
Tính khí Vân Mộng Chân quả quyết bực nào, một khi đưa ra quyết định, sẽ không có nửa phần nương tay.
Đối với lời nói của Chu Đông Dương, Vân Mộng Chân ngoảnh mặt làm ngơ.
Bàn tay khẽ giơ lên, giống như trong nháy mắt bắt lấy ánh trăng!
Kiếm mang màu trắng, thuận thế rơi xuống, dễ như trở bàn tay.
Ngay cả vị Tả hộ pháp của Bạch Cốt Thần Giáo kia, dốc hết toàn lực cũng không đở nổi một kiếm của Vân Mộng Chân, thì làm sao Chu Đông Dương có thể ngăn trở, cho dù hắn thôi động lực lượng Hàn Âm Linh như thế nào đi nữa, lúc đối mặt Vân Mộng Chân, cũng không có chút tác dụng nào.
Dưới một kiếm này, mi tâm Chu Đông Dương chợt xuất hiện một vết máu, trong nháy mắt bị mất mạng!
Bàn tay Vân Mộng Chân nắm vu vơ một cái, Hàn Âm Linh và chiếc nhẫn trữ vật trên đầu ngón tay Chu Đông Dương, đều rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh lại!
Bất kể là Tô Nhan hay là người Linh Tê Kiếm Tông, giờ khắc này đều đã sớm ngây người.
Đó là phủ chủ Duyện Châu, hơn nữa còn có trọng bảo trong tay, gần như đẩy Bạch Nhạc vào tuyệt cảnh, không ngờ lại chết ở trước mặt bọn hắn, thậm chí không có cơ hội tế xuất Tinh Cung! Đều là Tinh Cung Cảnh, nhưng thực lực vị Đạo Lăng Thánh Nữ này, không khỏi quá kinh khủng đi?
Quan trọng nhất là... rốt cuộc Vân Mộng Chân coi trọng Bạch Nhạc như nào, vậy mà chỉ vì mấy lời nói, đã thật sự động thủ giết chết phủ chủ Duyện Châu, chuyện này cũng quá khoa trương đi.
- Công tử, Tô Nhan xin cáo lui!
Đột nhiên mí mắt Tô Nhan giật giật, đều là nữ nhân, hiển nhiên tâm tư nàng mềm mại hơn một ít, trong nháy mắt đã đoán được quan hệ giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, lúc này mới khom người cúi đầu, thẳng thắn tránh đi.
Có Tô Nhan cầm đầu, đám người Hà Diêu cũng lập tức hiểu ra.
Bất kể như thế nào, bọn hắn cũng không thích hợp ở lại trong tình huống này, đối với Vân Mộng Chân mà nói, ngay cả phủ chủ Duyện Châu như Chu Đông Dương mà nàng nói giết liền giết, thì bọn hắn càng không tính là gì! Nếu như không cẩn thận, chọc giận Vân Mộng Chân, toàn bộ bị giết thì cũng chỉ biết kêu oan uổng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận