Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 350 - Có lý, nhưng ta không giảng lý (2)



Chương 350 - Có lý, nhưng ta không giảng lý (2)




Nghiền ép tuyệt đối, dưới tốc độ khủng khiếp như thế, đừng nói phản kích, ngay cả một đao hắn vừa mới chém ra đều phải vội vàng thu về.
Một cỗ hàn khí đột ngột thăng lên từ trong lòng, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim hắn.
- Chết cho ta!
Hai mắt đỏ hồng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia đã triệt để sa vào điên cuồng, kiếm đạo như thế, lấy thực lực của hắn căn bản không cách nào phá giải, hiện tại biện pháp duy nhất chính là bằng vào thực lực cường đại, dùng bạo lực phá giải!
Lấy lực phá pháp, bản thân điều này chính là phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất. Thực lực Linh Phủ hậu kỳ chính là chỗ dựa cho hắn!
Khắc này, hắn đã sẵn sàng tinh thần lưỡng bại câu thương, dù phải gánh lấy một kiếm của Bạch Nhạc cũng phải chém ra một đao kia!
- Oanh!
Bất ngờ chính là, lần này Bạch Nhạc lại không tránh không né, trực tiếp lấy mũi kiếm đón đỡ một đao kia!
Nháy mắt, tử mang huyễn lệ tóe ra, lực lượng Tử Phủ được Bạch Nhạc điều động một cách triệt để, không chút hoa xảo cường hành ngăn đỡ một kích kia.
Nhưng mà, khiến chúng nhân kinh hãi chính là, dưới một kích kia, người thốt lui lại bất ngờ không phải Bạch Nhạc, mà là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
Sự khủng bố của lực lượng Tử Phủ hoàn mỹ, lúc này mới chính thức hiển hiện đi ra.
Lấy Linh Phủ trung kỳ ngạnh kháng Linh Phủ hậu kỳ, chỉ lấy lực lượng mà luận, thậm chí Bạch Nhạc còn mạnh hơn một chút.
Khắc này, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia mới thực sự sợ hãi.
Không gì có thể đánh lại nỗi sợ hãi tử vong, tức tốc xoay người hướng thẳng đến lối vào tầng thứ hai.
- Giờ mới muốn đi, không phải quá trễ rồi ư?
Cười lạnh một tiếng, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, cả người hóa thành một đạo kiếm khí màu tím, phát sau mà đến trước, hung hãn chém lên thân đối phương.
Đặc điểm của Ngu Kiếm chính là càng đánh càng nhanh.
Đến bước này, súc thế tuy chưa triệt để hoàn thành, lại cũng đã đủ khủng bố.
Căn bản còn chưa kịp xông đến lối vào, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia liền bị cản lại, trong cơn hoảng sợ, thậm chí không kịp phản ứng, tay phải cầm đao bị chém rụng tận gốc.
Miệng phát ra một tiếng hét thảm, cả người đột nhiên té ngã.
Đồng thời với đó, lại một đợt linh lực xung kích đánh tới.
Đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vốn đã bị thương nặng, trong mắt bất giác lần nữa chớp qua một tia hi vọng.
Phải biết, nơi đây đã là lối vào tầng thứ hai, cường độ linh lực xung kích hoàn toàn vượt xa lúc mới vào, dù là hắn đều phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tình hình như thế, có thể nói hắn vốn đã chết chắc, nhưng lượt linh lực xung kích này tới quá vừa khéo, hắn cách lối vào cũng chỉ chừng vài mét ngắn ngủi, chúng nhân đều bị ảnh hưởng, hắn liền có hi vọng mượn chút ưu thế khoảng cách này để trốn vào tầng thứ hai.
Đúng là trời không tuyệt đường người!
Nhưng mà, ý niệm này vừa mới chớp lên trong đầu, hắn lại đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, mũi kiếm băng lãnh trực tiếp đâm vào giữa lưng, chớp mắt liền xuyên thấu tâm tạng!
- Không thể nào!
Lấy hết khí lực nghiêng đầu nhìn lại, đến tận lúc sắp chết, trong mắt hắn vẫn chất đầy vẻ không dám tin tưởng!
Một kiếm này gần như đồng thời với linh lực xung kích.
Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước kia rất nhiều!
Như thể Bạch Nhạc căn bản không bị linh lực xung kích ảnh hưởng chút nào, nhưng mà... Điều này sao có thể?
Chậm rãi rút kiếm về từ trên thân đối phương, trong mắt Bạch Nhạc đầy vẻ hờ hững.
Linh lực xung kích?
Sở dĩ hắn lâu như vậy mà vẫn chưa bước lên tầng thứ hai, chính là vì tham ngộ vi diệu trong đó, trước lúc đuổi tới bên này, Bạch Nhạc đã hoàn toàn nắm giữ phương thức dẫn linh đặc thù kia. Đối với hắn mà nói, hiện tại linh lực xung kích ở tầng thứ nhất chẳng những sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào, ngược lại còn thành là trợ lực.
Đây lên kia xuống, đối phương tự nhiên ngay cả cơ hội phản ứng đều không có, liền trực tiếp bị chém ở dưới kiếm.
Chứng kiến cảnh ấy, đám đệ tử Thất Tinh Tông xung quanh tức thì nhiệt huyết sôi trào, như thể người chém giết đối phương không phải Bạch Nhạc, mà là chính bọn hắn.
Trước kia, ai nấy đều cho rằng, tuy Bạch Nhạc rất xuất sắc, nhưng rốt cuộc căn cơ quá cạn!
Đương sơ khi đối mặt Mạc Vân Tô, hắn có thể chiếm được tiện nghi, chẳng qua là nhờ quen biết Văn Trạch và đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi, chứ luận thực lực thì vẫn kém xa Mạc Vân Tô, cũng chính bởi vậy, đến trong Thất Tinh Tháp mới rơi lại sau cùng.
Nhưng một kiếm vừa rồi lại khiến tất cả mọi người thanh tỉnh ý thức được, Bạch Nhạc hiện giờ sớm đã khác xa Bạch Nhạc trong ấn tượng của bọn hắn.
Dù là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ hậu kỳ, đặt ở trước mặt Bạch Nhạc cũng vẫn không có mảy may cơ hội đánh trả.
Thực lực như thế, không nghi ngờ đã xứng đáng với hai chữ thiên kiêu.
- Chính các ngươi tự bảo trọng!
Chém giết xong đối phương, Bạch Nhạc vô tâm ở lâu, thuận miệng phân phó một tiếng, sau đó trực tiếp bước thẳng đến lối vào tầng thứ hai.
- Đa tạ Bạch sư huynh!
Tức thì, chúng đệ tử Thất Tinh Tông quanh đó lần nữa dồn dập khom lưng hành lễ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận