Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 268 - Bạch Nhạc, ngươi cũng có hôm nay



Chương 268 - Bạch Nhạc, ngươi cũng có hôm nay




Trong mắt chớp qua vẻ giãy dụa, Bạch Nhạc lần nữa vung kiếm chém tới Tô Nhan.
- Tiểu ca ca, ngươi thấy ta có đẹp không?
Đối mặt với kiếm của Bạch Nhạc, Tô Nhan thậm chí tránh đều không tránh, cứ vậy nũng nịu nhìn Bạch Nhạc, đôi môi thở khẽ, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nhất thời, dung nhan tuyệt mỹ kia tựa hồ định dạng ngay trước mắt Bạch Nhạc!
Thoáng chốc, ngón tay như bạch ngọc của Tô Nhan lần nữa nhẹ nhàng đẩy văng mũi kiếm, trực tiếp bắt lấy Bạch Nhạc, ngón tay trực tiếp khóa trên cổ họng hắn.
Thấy Bạch Nhạc bị Tô Nhan bắt lại, hai mắt Dương Bằng không khỏi tối sầm lại, suýt nữa tức đến hộc máu.
Tên Bạch Nhạc này, đầu óc có còn bình thường không?
Lần trước đã chịu thiệt trong tay đối phương, thậm chí suýt nữa cả mạng nhỏ đều đi đứt, giờ thì hay rồi, trò cũ tái diễn, thế không phải tự tìm đường chết thì là gì!
Luận chiến lực, Bạch Nhạc tuyệt đối có thể kiếm trảm cao thủ Linh Phủ trung kỳ, khăng khăng đối mặt với ma nữ am hiểu mị hoặc chi thuật như Tô Nhan loại, nửa điểm bản lĩnh đều không sử ra được.
Uy danh hiển hách mất cả đêm mới giết đi ra, giờ đều tống táng đi hết trên tay ma nữ Tô Nhan này.
Sau này truyền ra, tất sẽ thành châm chọc anh hùng khó qua ải nữ nhân, trở thành trò cười trong miệng thế nhân!
Quan trọng hơn là. . . Giờ nên làm thế nào?
- Tiểu ca ca, người ta thực sự yêu chết ngươi!
Nhìn Bạch Nhạc rơi vào trong tay, Tô Nhan nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải, khẽ híp mắt nhẹ giọng nói.

- Yêu nữ, muốn giết cứ giết, đừng mơ Bạch mỗ cúi đầu trước ngươi!
Yếu hại bị chế trụ, Bạch Nhạc theo đó giãy thoát khỏi mị hoặc khống chế, trong mắt lộ ra hàn ý, lớn tiếng mắng.
Tâm tư Tô Nhan linh xảo cỡ nào, vốn còn có chút không rõ ràng ý tứ Bạch Nhạc, nhưng giờ bị Bạch Nhạc mắng như vậy, lập tức liền hồi thần.
Cười nhẹ một tiếng, ngón tay Tô Nhan nhè nhẹ khẽ vạch trên mặt Bạch Nhạc, mị tiếu nói:
- Người ta há nỡ bỏ được giết tiểu ca ca, đi thôi, tiểu ca ca ta mang ngươi về nhà có được không?
Trong lúc nói chuyện, thân hình Tô Nhan hơi lắc, đột nhiên bắt lấy Bạch Nhạc, xoay người lui ra sân viện.
Tô Nhan muốn xông vào không dễ dàng, nhưng lui đi ra lại thong dong hơn nhiều.
Đệ tử Thất Tinh Tông chẳng qua bằng vào kết thành pháp trận mới có thể kháng cự được mị thuật của nàng, giả như ai dám đuổi theo, loạn mất trận cước, cả đám liền khó tránh bị mị hoặc khống chế.
Phải biết, đừng thấy Bạch Nhạc tựa hồ bị Tô Nhan dễ dàng chế phục, nhưng trên thực tế, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, đấy tuyệt không có nghĩa Bạch Nhạc quá yếu, mà là mị hoặc chi thuật quá khắc chế Bạch Nhạc mà thôi.
Thật phân tán đi ra, dưới Linh Phủ hậu kỳ, liệu mấy ai dám chắc có thể nói không bị ảnh hưởng?
Huống hồ, đám đệ tử Thất Tinh Tông chỉ phụ trách thủ hộ nơi đây, bảo hộ Dương Bằng an nguy, việc gì phải để ý Bạch Nhạc chết sống.
- Tiểu Nhạc!
Mắt thấy Bạch Nhạc bị bắt đi, Bạch Thanh Nhã lập tức hoảng hốt đuổi theo, lại bị Dương Bằng cường hành ngăn lại.
- Bạch cô nương, ngươi không thể đi ra ngoài, ta đáp ứng Bạch huynh đệ nhất định phải bảo vệ ngươi an toàn, quyết không thể để ngươi có nửa điểm nguy hiểm.
Chắn ở trước người Bạch Thanh Nhã, Dương Bằng trầm giọng nói.
- Dương công tử, tiểu Nhạc bị ma nữ kia bắt đi! Ta không thể cứ vậy trơ mắt nhìn hắn rơi vào nguy hiểm, van cầu ngươi, đi ra cứu tiểu Nhạc thôi!
Hành động đuổi theo đi ra chẳng qua là nhất thời gấp gáp, bây giờ hồi thần lại, Bạch Thanh Nhã rất rõ ràng, bằng vào nàng dù có đuổi theo cũng không giúp được gì.
Hiện nay, xung quanh đây, người duy nhất nàng có thể cầu xin giúp đỡ chính là Dương Bằng.
Cười khổ một tiếng, Dương Bằng nói:
- Bạch cô nương, không phải ta không chịu tương trợ! Mà giờ cục diện đã thế này, dù là ta cũng không khả năng điều động đệ tử tông môn được!
Lời này không phải Dương Bằng nói cho có lệ, mà sự thực chính là như vậy.
Đừng thấy hắn là đệ tử chân truyền, sau lưng lại có lão tổ làm chỗ dựa, địa vị nhìn như tôn quý, nhưng trên thực tế, đệ tử Thất Tinh Tông đều rõ ràng thiếu gia này là ai. Bảo hộ Dương Bằng không vấn đề, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe theo Dương Bằng chỉ huy.
Thậm chí với tình hình lúc này, dù Dương Bằng muốn rời đi thì cũng sẽ bị bọn hắn trực tiếp ngăn cản.
Nghe được lời này của Dương Bằng, Bạch Thanh Nhã càng thêm hoang mang lo sợ.
- Bạch cô nương yên tâm, Bạch huynh đệ cát nhân tự có thiên tướng, ma nữ này tuyệt đối sẽ không thương hại đến hắn.
Nhìn theo hướng Tô Nhan rời đi, Dương Bằng như có điều suy tư, mở miệng nói.
Sau lưng Bạch Nhạc tồn tại vị cao thủ ma đạo kia làm chỗ dựa, dù Tô Nhan bắt hắn lại, hẳn là cũng chỉ muốn ép hỏi tin tức về vị cao thủ kia từ trong miệng Bạch Nhạc mà thôi.
Còn về muốn giết Bạch Nhạc, sợ là Tô Nhan không có lá gan đó.
Quan trọng hơn là. . . Việc này tựa hồ lộ ra một phần kỳ quặc.
Dương Bằng và Bạch Nhạc đã quen biết không phải một hai ngày, tự nhận còn tính quen thuộc với tính cách và thực lực Bạch Nhạc, vô luận là lúc đối mặt Lãnh Thiên Thạch hay cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông khác, Bạch Nhạc đều chưa từng chịu thịt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận