Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1159 - Nữ nhân ngu xuẩn này!



Chương 1159 - Nữ nhân ngu xuẩn này!




Lúc này, cho dù là lão tổ ngoại tông hay là những cự kình ma đạo cũng đều không khỏi trầm mặc.
Cho dù đang đứng ở lập trường nào, mỗi người đều không thể không thừa nhận Vân Mộng Chân đáng được tất cả mọi người tôn kính.
Cũng chỉ tới lúc này, bọn họ mới thật sự hiểu vì sao Diệp Lăng Vân lại luôn ung dung như thế.
Từ đầu đến cuối, vị lão chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông này đều không thể hiện thái độ gì, một lòng tin tưởng vị thánh nữ Vân Mộng Chân này.
Cho dù trước đó có phát sinh cái gì, bây giờ mỗi người đều biết rõ, chỉ cần Vân Mộng Chân có thể sống ra khỏi cấm địa thượng cổ, tinh thần bất bại của Đạo Lăng Thiên Tông sẽ không tuyệt diệt!
Chỉ cần tinh thần vẫn còn, Đạo Lăng Thiên Tông sẽ vẫn là Đạo Lăng Thiên Tông!
Sẽ khiến trên đời, bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào muốn hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông phải trả giá nặng nề nhất, nặng tới mức... không ai chịu được!
Nàng – một mình, có khả năng một lần nữa mở ra chân trời mới cho Đạo Lăng Thiên Tông đang bắt đầu sa đọa!
Vân Mộng Chân đứng yên tại chỗ khoảng trăm hơi thở, rốt cục vẫn muốn bước về phía trước.
- Thánh nữ!
Mắt thấy Vân Mộng Chân muốn tiếp tục đi về phía trước, rốt cục Tư Đồ Lăng Phong không nhịn được gọi to.
Gã thật sự muốn kéo Vân Mộng Chân khỏi vị trí thánh nữ, chiếm lấy vị trí người mạnh nhất thế hệ này trong Đạo Lăng Thiên Tông. Thật lòng, Tư Đồ Lăng Phong lại không muốn thật sự nhìn Vân Mộng Chân đi tìm chết.
Hơn nữa, cho dù như thế nào, cuối cùng gã cũng là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông. Thái độ dứt khoát này của Vân Mộng Chân làm những người trên Đạo Lăng Sơn cảm động, Tư Đồ Lăng Phong cũng động lòng.
Đi tiếp như thế, Vân Mộng Chân có thể sẽ chết.
Xa xa, Vân Mộng Chân đương nhiên cũng nghe được tiếng gọi của Tư Đồ Lăng Phong, nhưng nó cũng không làm nàng dừng bước.
Vân Mộng Chân là nhân vật nào? Một khi đã quyết, người ngoài không thể khống chế.
Tiếp tục đi rất có thể sẽ chết, hơn nữa còn là kiểu chết vì hao hết toàn bộ sinh cơ, hóa thành lão bà tóc bạc mà chết. Đối với một nữ nhân, đây là kết quả khó chấp nhận nhất. Nhưng cho dù như thế, Vân Mộng Chân lại vẫn không quan tâm.
Nàng không phải không muốn chậm lại, chờ mình quen thuộc với quy tắc nơi đây rồi mới xông vào. Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, kéo dài càng lâu, đối với nàng, cục diện sẽ càng bất lợi.
Lần này bước vào cấm địa thượng cổ, nàng nhất định phải thắng, nhất định phải đi tiếp, cho dù là đánh cược tính mạng mình, nàng cũng nhất định phải thắng.
Nếu không có nguyên do như này để quên sạch chuyện sinh tử thì những thiên tài này làm sao có thể từ bỏ thiên phú và thực lực đều không kém nàng?
Một trăm mét... tám mươi mét... năm mươi mét!
Vân Mộng Chân không để ý, tiếp tục đi về phía trước, nhưng kình thiên đại thụ hiển nhiên cũng không thương tiếc chấp nhất của Vân Mộng Chân.
Sau khi không ngừng xâm nhập, làn da của Vân Mộng Chân bắt đầu nhão đi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn rõ rằng, tóc màu nâu trắng biến thành màu trắng, hơn nữa không phải ngân bạch mà là tuyết trắng.
Ùng ùng!
Dường như là đồng thời, phía sau, trong rừng núi đột nhiên vang lên tiếng nổ, nhất thời lực chú ý của tất cả mọi người không khỏi bị hấp dẫn.
Trong rừng cây rậm rạp có một cơn lốc khủng bố máu xanh cuộn ra, tỏa ra kiếm ý khủng bố.
Sau một khắc, bọn Tư Đồ Lăng Phong nhẹ nhàng phát hiện ra cơn lốc thanh sắc này, dĩ nhiên là do kiếm khí màu xanh làm trụ cột để dẫn động lực thiên địa mà hình thành, một đường thuận lợi tạo ra con đường từ sâu trong rừng ra.
Loạn Nhận Phong Bạo!
Trong tích tắc, trong đầu tất cả mọi người không khỏi hiện lên bốn chữ này.
Bây giờ gió xoáy mang kiếm khí màu xanh này chẳng phải giống Loạn Nhận Phong Bạo thu nhỏ sao?
Ai cũng không phải kẻ ngu, trong đầu thoáng nghĩ liền tính ra một kết quả làm người ta hoảng sợ.
Yến Bắc Thần!
Bây giờ trong những người này chỉ có một người có khả năng thi triển ra thần thông bậc này chỉ có Yến Bắc Thần mới đoạt được nửa đoạn kiếm gãy.
Chỉ là ai có thể ngờ, thần thông chứa trong kiếm gãy lại khủng bố tới vậy.
Nói không khoa trương, gió xoáy mang kiếm khí kinh khủng như vậy, ở đây chỉ sợ không có bất cứ ai dám lên ngăn cản.
Đây mới chân chính là dẫn động lực thiên địa, đủ để lay động tinh hải.
Những người chỉ có Tinh Cung Cảnh đừng nói là giao thủ với Bạch Nhạc, cho dù chỉ bị cuốn vào phạm vi gió xoáy kiếm khí này đều sẽ bị xé nát.
Con ngươi chợt rụt lại, lúc này, trong lòng Tư Đồ Lăng Phong không khỏi sinh ra sự hối hận.
Lấy tầm mắt của gã đương nhiên là phân biệt được thần thông này tuyệt đối không thể ngay từ đầu đã có uy lực lớn như vậy, mà là trong quá trình không ngừng vận chuyển, dẫn động lực thiên địa mới hình thành lực kinh khủng như thế, dễ dàng hủy diệt tất cả cành lá và cây cối ngăn cản Bạch Nhạc, mạnh mẽ xông tới đây.
Nếu như sớm biết như vậy, trước đây gã không nên dừng tay, cho dù như thế nào cũng thử chém giết Bạch Nhạc mới phải.
Đáng tiếc, bây giờ nói gì đều đã muộn.
Biến cố đột ngột này cũng làm cho Vân Mộng Chân dừng bước, xoay người lại.
Thân trong gió lốc kiếm khí màu xanh, Bạch Nhạc liếc mắt đã nhìn thấy Vân Mộng Chân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận