Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 156 - Thanh Châu Bạch phủ



Chương 156 - Thanh Châu Bạch phủ




Ngoài ra, Lý Tử Vân vốn đang đần độn, nghe thấy Bạch Nhạc trước khi rời tông để lại toàn bộ linh thạch cho Liễu Như Tân đột phá, đột nhiên lại hộc máu.
Nếu nói, lúc đại hội, thua trong tay Bạch Nhạc, khiến hắn chịu đả kích lớn, dẫn tới đến nay vẫn khó có thể hồi thần, như vậy tin tức này lại khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn vốn tưởng rằng Bạch Nhạc ra sức đả kích hắn là để tranh đoạt tài nguyên, nhưng lúc này, lại cuối cùng đã hiểu ra, kỳ thật bất tri bất giác từ sớm Bạch Nhạc đã kéo giãn chênh lệch to lớn với hắn rồi.
Trong mắt hắn chỉ có lợi hại nhất thời, vì chèn ép Bạch Nhạc và tranh cao thấp với Khổng Từ mà phí hết tâm cơ, nhưng Bạch Nhạc lại đã đi tới thiên địa rộng lớn hơn.
Bùm !
Một quyền đánh lên mặt đất, trong mắt Lý Tử Vân đột nhiên lộ ra một tia sáng khiếp người,
- Bạch Nhạc, ta sẽ không thua ngươi! Lần sau lúc gặp mặt, những gì ta đã mất sẽ đòi lại hết từ trên người ngươi.
...
Bạch Nhạc tất nhiên không biết, hắn rời đi, lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhiều người.
Đối với hắn mà nói, rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, giống như có một loại cảm giác vứt bỏ tất cả trói buộc, từ đó mà trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.
Từ năm mười tuổi lên Linh Tê Kiếm Tông trở thành tạp dịch, trong bảy năm qua, đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc xuống núi trên ý nghĩa chân chính.
Lúc này Bạch Nhạc, đột nhiên có chút nhớ nhà.
Tuy cha mẹ từ trước khi hắn lên núi đã mất rồi, nhưng dẫu sao đó cũng là nhà.
Những cái tên quen thuộc lại trở nên mơ hồ... Các ngươi hiện tại sống có tốt không?
- Bạch Nhạc ta đã... Trở lại rồi!
Chín châu trong thiên hạ, Ký, Duyện, Thanh, Từ, Dương, Kinh, Dự, Lương, Ung.
Linh Tê Kiếm Tông chính là ở chỗ giao giới giữa Duyệt Châu và Thanh Châu, có điều lại được tính là tông môn của Duyệt Châu, mà Bạch Nhạc lại xuất thân từ Thanh Châu.
Thế là, thân phận đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, trên thực tế ở Thanh Châu cũng không thể mang đến cho hắn tiện lợi gì, ngược lại có khả năng sẽ rước lấy một số phiền phức.
Cũng may, lần này xuống núi rời tông, Bạch Nhạc cũng không tính mang cờ hiệu tông môn.
Quần áo trắng phau, Bạch Nhạc thu liễm khí tức, giống như một người bình thường, lặng lẽ về tới phủ Thanh Châu.
Khác với trong tưởng tượng của người khác, tuy Bạch Nhạc dùng thân phận một tiểu dịch xuất hiện ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng trên thực tế, xuất thân của Bạch Nhạc không hề hèn mọn.
Ngược lại, Bạch Nhạc xuất thân từ Bạch gia Thanh Châu, phóng mắt khắp toàn bộ Thanh Châu, cũng là vọng tộc chân chính, truyền thừa mấy trăm năm không suy.
Cũng chính vì xuất thân này, Bạch Nhạc từ nhỏ đã nhận được giáo dục tốt nhất, bởi vì trí tuệ từ nhỏ, cho nên năm ấy lúc mười, đã không chỉ biết chữ nghĩa, hơn nữa còn đọc nhiều sách vở.
Nếu không có hồi biến cố năm đó, có lẽ, Bạch Nhạc căn bản sẽ không đi lên con đường tu hành, ngược lại sẽ trở thành một đại nho, phong hầu bái tướng.
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều thay đổi vào năm Bạch Nhạc mười tuổi.
Không có thảm hoạ diệt môn trong tưởng tượng, cũng không có huyết hải thâm cừu, chỉ là tranh đấu nội bộ trong gia tộc, phụ thân của Bạch Nhạc đấu tranh thất bại, ôm hận mà tự sát, vợ chồng tình thâm, rất nhanh mẫu thân của theo đó mà ra đi.
Chỉ còn lại một hài tử Bạch Nhạc,l ại không thông võ nghệ, ở trong gia tộc bị đệ tử cùng thế hệ khi dễ. Dưới cơn giận dữ, Bạch Nhạc rời nhà trốn đi, từ đó thề sẽ tu hành, nhiều lần trắc trở, chịu hết đau khổ, mới bước vào Linh Tê Kiếm Tông, trở thành một tiểu tạp dịch.
Cũng chính vì xuất thân này, cho nên cho dù ở Linh Tê Kiếm Tông làm tạp dịch suốt sáu năm, cũng chưa bao giờ xóa đi ngạo khí và tự tin trên người Bạch Nhạc.
Đã qua gần bảy năm, khi Bạch Nhạc trở lại trước phủ Bạch gia, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác thổn thức dường như đã cách mấy đời.
Năm đó lúc Bạch Nhạc phẫn giận mà rời phủ, một lòng muốn một ngày kia có thể dùng một loại tư thái khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn để trở về, khiến những người xem thường hắn nhìn thấy, cho dù là tu hành, Bạch Nhạc hắn cũng vẫn là thiên tài tuyệt thế!
Nhưng hiện giờ, khi hắn thật sự trở về, đủ loại ngày xưa lại giống như đều chỉ là nhất thời, hóa thành nụ cười.
- Vị công tử này, ngài đến Bạch phủ có việc à?
Đang đứng trước cửa Bạch phủ, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của gia đinh gia đinh, tiến lên hỏi.
Đương nhiên, nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ không hỏi khách khí như vậy, mà là trực tiếp quát hỏi, chỉ là với cảnh giới hiện giờ của Bạch Nhạc, cho dù đã thu liễm khí tức, nhưng cỗ khí chất trên người lại vẫn khác hẳn với người thường.
Có thể gia đinh canh gác ở ngoài Bạch phủ, ít nhiều cũng có chút nhãn lực, tất nhiên không dám tùy tiện đắc tội.
Trầm mặc một lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá có nhà không?
- Ngài quen Phúc quản gia?
Nghe thấy Bạch Nhạc nhắc tới Lâm Bá, mấy gia đinh lập tức sửng sốt,
- Ngài chờ chút, giờ tiểu nhân đi tìm Phúc quản gia.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc không ngăn cản.
Từ lúc Bạch Nhạc còn rất nhỏ, Lâm Bá chính là đại quản gia của Bạch phủ, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, cũng là một trong số ít người từng có chút chiếu cố Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận