Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 243 - Tinh Hà Kiếm Khí



Chương 243 - Tinh Hà Kiếm Khí




Nhưng hiện giờ, nhìn một tia màu máu trong thiên địa đó, hắn lại thật sự sợ rồi.
Huyết tế!
Vốn ai cũng cho rằng Huyết Ảnh Ma Tông chỉ cố ý bày bố mê, nhưng ai ngờ, đối phương lại thật sự đang chuẩn bị huyết tế, hơn nữa, trùng hợp là bị bọn họ vừa hay đụng phải.
Chẳng trách với thực lực của Lãnh Thiên Thạch không ngờ lại xuất hiện ở trong một tòa trấn nhỏ như vậy, thì ra căn bản chính là đang chờ chủ trì huyết tế.
Trên thực tế, không cần Dương Bằng nói, mắt Diệp Kiến Tường đã đỏ lên rồi.
Thân là đội trưởng Thanh Vân Kỵ, có lẽ trên một số chuyện lấy hay bỏ, hắn lộ ra có chút ích kỷ, nhưng khi liên quan tới mấy vạn nhân tính, hắn lại rất hiểu cái gì là đại nghĩa!
Sự tồn tại của Thanh Vân Kỵ, bản thân chính là để thủ hộ sự an toàn cho nhiều người thường hơn, đối với bọn họ mà nói, ngăn cản huyết tế, đây là thiên chức, vượt trên tất cả ân oán.
Nếu sớm biết Lãnh Thiên Thạch bố trí huyết tế ở đây, cho dù hắn có bất mãn với Bạch Nhạc tới mấy, cũng sẽ không chút do dự mà xuất thủ từ sớm.
- Giết!
Mũi đao chỉ tới, tất cả Thanh Vân Kỵ giống như phát điên, bất chấp tất cả mọi giá xông về phía Lãnh Thiên Thạch.
- Ầm!
Một người nối tiếp một người đụng vào một tia màu máu trước người Lãnh Thiên Thạch, toàn thân đều nổ tung hóa thành sương máu, nhưng dù vậy, cũng không có ai lui về phía sau một bước!
Những Thanh Vân Kỵ này chính là đang dùng sinh mệnh, dùng hy sinh để soạn ra khúc nhạc màu máu tráng lệ này.
Vì nghĩa, có chết trăm lần cũng không hối hận!
Trùng kích dũng cảm mà điên cuồng như vậy, không chỉ khiến Lãnh Thiên Thạch phẫn nộ, cũng khiến Bạch Nhạc rung động.
Nói thật, bởi vì chuyện lúc trước, Bạch Nhạc không có hảo cảm gì đối với Thanh Vân Kỵ, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét. Bất kể là Diệp Kiến Tường hay là những Thanh Vân Kỵ bình thường đó, Bạch Nhạc thậm chí là ôm một loại tâm thái dù bọn họ chết hết cũng không chớp mắt lấy một cái.
Nhưng lúc này, một màn như vậy, lại mang tới cho Bạch Nhạc một loại trùng kích quan niệm mãnh liệt.
Thị phi thiện ác, rất nhiều lúc, có lẽ chỉ trong một ý niệm.
- Giết!
Trong mắt lộ ra một tia sát cơ lãnh liệt, Bạch Nhạc cũng từ bỏ loại sách lược chỉ chạy quanh quấy rối này.
Thanh Vân Kỵ mạnh là ở chỉnh thể, nhưng luận riêng lẻ mà nói, cho dù là Diệp Kiến Tường, kỳ thật thực lực cũng không mạnh, đặc biệt là dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể dùng mạng để lấp vào.
Mà lúc này, người duy nhất có khả năng mang tới uy hiếp cho Lãnh Thiên Thạch, cắt ngang huyết tế, chỉ có một mình Bạch Nhạc.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông!
Phòng ngự trước người Lãnh Thiên Thạch tuy cường đại, nhưng lại chung quy không phải hoàn toàn không có sơ hở.
Ở dưới Linh Tê Nhất Kiếm, sơ hở như vậy vẫn có thể bị nắm rõ.
Lúc này Bạch Nhạc cũng không để ý tới sinh tử, cường hành chống đỡ màu máu khủng bố trên người Lãnh Thiên Thạch hung hãn giết tới.
Răng rắc!
Mũi kiếm hạ xuống trong một tia màu máu trước người, linh lực cường đại nhắm vào một chỗ bạc nhược nhất, cơ hồ khiến một tia màu máu theo đó mà trở nên chấn động.
Một kiếm này, Bạch Nhạc có thể nói là không hề giữ lại, cũng đủ kinh diễm rồi.
Đáng tiếc, chất liệu của bản thân trường kiếm căn bản không đủ để chịu tải linh lực khủng bố như vậy, trong nháy mắt chạm đến một tia màu máu đó, thân kiếm lại nứt vỡ.
Mũi kiếm vỡ vụn bắn ra, cuối cùng lại bị màu máu đáng sợ đó cắn nuốt.
Sắp thành lại bại!
Rõ ràng dường như chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đánh tan phòng ngự của đối phương, nhưng một bước cuối cùng này, bất kể là như thế nào cũng không bước ra được.
Phập!
Trường kiếm vỡ vụn, đồng thời Bạch Nhạc cũng phải chịu sự phản phệ của một tia màu máu đó, phun ra một búng máu, cả người bay ngược về phía sau.
Trong một tia màu máu đó thậm chí còn có một tia lực lượng ăn mòn, điên cuồng ăn mòn thân thể của Bạch Nhạc.
Nếu là trước khi Bạch Nhạc tu thành Thông Thiên Ma Thể, lực lượng ăn mòn này đã đủ để khiến Bạch Nhạc bị thương nặng thậm chí là giết chết hắn.
Có thể vào hai mươi năm trước được xưng là Lãnh Ma, uy chấn Thanh Châu, thực lực của Lãnh Thiên Thạch tuyệt đối là không thể nghi ngờ.
Thủ đoạn khủng bố như vậy, cơ hồ khiến người ta tuyệt vọng!
Trong một thoáng ngắn ngủi này, tử thương của Thanh Vân Kỵ đã vượt qua quá bán.
Mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, nhưng bước chân tấn công của Thanh Vân Kỵ lại thủy chung không chậm lại nửa phần.
Lúc này, mắt của tất cả mọi người đều đã đỏ rực rồi!
- Lãnh Ma cái rắm, ta cũng không tin tà này.
Hai mắt đỏ rực, Dương Bằng cũng giết tới đỏ mắt rồi, chỉ dựa vào bản thân hắn tất nhiên không thể làm lay động tới Lãnh Thiên Thạch, nhưng vừa hay hắn là chân truyền của Thất Tinh Tông, sau lưng có vị lão tổ đó, trên người Dương Bằng cũng không thiếu bảo vật giữ mạng.
Vị lão tổ đó biết rõ tính tình khốn khiếp của Dương Bằng, tuy ban cho bảo vật giữ mạng, nhưng lúc bình thường, cho dù là Dương Bằng căn bản cũng không thể sử dụng, càng đừng nói là lấy ra tặng người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận