Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 488 - Huyễn trận khủng bố và … Thận Thạch (2)



Chương 488 - Huyễn trận khủng bố và … Thận Thạch (2)




Vứt cự mãng xuống dưới chân, hung hăng giơ chân đạp, đầu rắn bị Bạch Nhạc giẫm nát.
Nhưng mà, gần như đồng thời, không gian xung quanh phảng phất như chợt tan tành, hắc ám cũng bị xé nứt, lộ ra ánh lửa.
Thông đạo vẫn là thông đạo kia, chỉ là trên vách tường xung quanh lại sáng lên ánh lửa, ước chừng cách mỗi năm thước, trên tường lại có một ngọn đèn thắp sáng, chiếu rọi toàn bộ thông đạo.
Khắc này, đối diện trước mặt Bạch Nhạc lại là một tượng đá cự mãng, bộ dạng vô cùng hung ác!
Cách đó không xa, Tô Nhan sắc mặt tái nhợt té trên đất, sớm đã bất tỉnh từ lúc nào.
Không đợi Bạch Nhạc đi thăm dò tình hình Tô Nhan, tượng đá trước mặt như thể đột nhiên sống lại, trong mắt chớp qua thần thái u lãnh, mở miệng nói tiếng người:
- Kẻ nào tự tiện xông vào vương lăng của ta, chết!
Cơ hồ đồng thời, cự mãng kia đã nhào tới Bạch Nhạc.
Thân hình hơi lắc, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một mạt tinh mang, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nhẹ nhàng tránh thoát công kích từ cự mãng, vung quyền hung hăng nện lên trên tượng đá.
Răng rắc!
Lực đạo của Bạch Nhạc lớn cỡ nào, một quyền nện xuống, lập tức đánh nát tượng đá kia!
Cự mãng đánh tới Bạch Nhạc cũng theo đó vỡ nát, phảng phất như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc mới ôm Tô Nhan vào trong ngực, nhẹ nhàng ấn lên nhân trung, chốc lát Tô Nhan liền tỉnh lại.
- Công tử, cẩn thận có rắn!
Nháy mắt khi vừa tỉnh lại, Tô Nhan vội la lên.
- Đừng sợ, là ảo trận!
Ôm lấy Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng an ủi.
Nhìn đống đá vỡ nát kia, dù là chính bản thân Bạch Nhạc đều không khỏi cảm thấy sau sợ! Ảo trận này quả thực rất cao minh, nếu không phải trước kia từng chịu thiệt dưới tay Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc thậm chí căn bản không ý thức được điểm này.
Nhìn bộ dạng hư nhược lúc này của Tô Nhan, Bạch Nhạc liền hiểu được, trên thực tế, mình tính là vừa chạy một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Mà đây chỉ mới là vừa bước vào Địa Cung mà thôi!
- Công tử, ảo trận là do tượng đá kia phát động?
Thở phào một hơi, Tô Nhan cũng chú ý tới tượng đá bị đánh nát, mở miệng hỏi.
- Ừ!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Nếu ta không đoán sai, tượng đá này chính là trận nhãn của ảo trận, đánh nát nó, tự nhiên liền triệt để an toàn.
Nói tới đây, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động!
Chờ chút, trận nhãn!
Buông ra Tô Nhan, Bạch Nhạc lần nữa đi tới đống đá vụn kia, rất nhanh liền từ trong đống đá vụn tìm được một viên ngọc thạch màu xanh, chỉ lớn chừng nắm tay, lại phát ra quang mang mông lung, phảng phất như chỉ cần liếc nhìn liền có thể hút ý thức người vào trong đó!
- Thận Thạch!
Cầm lên ngọc thạch màu xanh kia, trong mắt Bạch Nhạc lập tức lộ vẻ kinh hỉ.
Thanh Vương đã chết mấy nghìn năm, nhưng tượng đá này vẫn duy trì ảo trận ổn định, nếu không có bảo vật duy trì thì sao mà làm được!
Nhắc tới trận nhãn, Bạch Nhạc liền ý thức được trong tượng đá tất có bảo vật, bây giờ quả nhiên tìm ra Thận Thạch!
Mặc dù tu hành huyễn thuật chi đạo không lâu, nhưng Bạch Nhạc nói thế nào cũng được đến Mộng Thiên Thu truyền thừa, tự nhiên biết ý nghĩa của Thận Thạch.
Thận Thạch tự nhiên là để dẫn phát ảo cảnh!
Ảo ảnh mà thường nhân vẫn biết, quá nửa là do Thận Thạch dẫn phát! Một khi Thận Thạch rơi vào trong tay đại sư huyễn thuật, đây chính là một trong những bảo vật tốt nhất dùng cho tu hành huyễn thuật chi đạo, cũng là tài liệu hạch tâm để bố trí ảo trận.
Đừng thấy chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng riêng chỉ bằng viên Thận Thạch này, giá trị đã không cách nào cô lượng!
Không chút khoa trương mà nói, nếu Mộng Thiên Thu nhìn thấy viên Thận Thạch này, sợ rằng sẽ nguyện ý dùng toàn bộ tài sản đi đổi.
Đối với cao thủ tu hành huyễn thuật, Thận Thạch thế này chính là trân bảo hiếm thấy, thậm chí có thể khiến cho hiểu biết của bọn hắn đối với huyễn thuật chi đạo cao thêm một tầng.
Kinh hỉ bất ngờ nháy mắt xua tán áp lực và sợ hãi mà ảo trận vừa rồi mang đến.
Thanh Vương bí tàng!
Lúc này Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được phân lượng của bốn chữ này, đây đúng là tòa bảo tàng khổng lồ, một khi lộ ra, sợ rằng đủ để khiến toàn bộ tu hành giới Thanh Châu phát cuồng!
- Tiểu Nhan, lần này chúng ta thật đụng đại vận!
Ôm Thận Thạch vào trong tay, Bạch Nhạc yêu thích không nỡ rời tay.
- Chúc mừng công tử!
Dù không nhận ra Thận Thạch, nhưng chỉ nhìn biểu tình Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng hiểu được đây tất là bảo vật cực kỳ quý giá, tâm tình vui sướng của Bạch Nhạc cũng cảm nhiễm đến nàng.
- Đi! Đây mới chỉ là cửa vào Địa Cung mà thôi, chúng ta sợ là còn chưa thấy được Thanh Vương bí tàng chân chính! Ngô Tuyết Tùng nói không sai, lần này hắn thật tặng ta một trường đại cơ duyên.
Khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc, Bạch Nhạc khẽ mỉm cười, nhàn nhã nói.
Chuyện trên đời này vốn là có được có mất, nếu Ngô Tuyết Tùng đã không chịu mạo hiểm tiến vào, tự nhiên không trách được bảo vật rơi vào tay mình.
Thu Thận Thạch vào trong túi trữ vật, cảm giác bực bội trước đó khi bị ép tiến vào Địa Cung lập tức được quét sạch, dẫn theo Tô Nhan, Bạch Nhạc lần nữa đi vào sâu trong Địa Cung.

Không có huyễn trận trở ngại, rất nhanh Bạch Nhạc liền xuyên qua thông đạo, thấy được Địa Cung chân chính!



Bạn cần đăng nhập để bình luận