Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 643 - Ngựa non háu đá



Chương 643 - Ngựa non háu đá




Sau khi thấy Lục Yên Nhiên đã ngủ say, Bạch Nhạc nhẹ nhàng đứng dậy, rồi khẽ đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn nhìn trăng, nhưng trong lòng lại từ từ dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Những lời lúc nãy, tuy là để an ủi Lục Yên Nhiên, nhưng trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu, đó không phải là một câu chuyện hư cấu, mà chính là sự thật.
Đứa trẻ đó được dùng để cảnh cáo mình, tuy nó cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng chỉ bởi vì Bạch Nhạc mà bị sát hại, chỉ dựa vào như thế cũng khiến Bạch Nhạc càng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Mặc dù bản thân mình cũng là Ma tu luyện, nhưng ‘ma’ của hắn không hề giống loại ma quỷ này.
Chỉ dựa vào những thủ đoạn tàn ác đó thì bọn chúng đã đáng phải chết rồi.
- Mặc kệ các ngươi là ai, mặc kệ chuyện này có liên lụy đến bao nhiêu người, ta cũng thề sẽ không bỏ qua cho một kẻ nào hết. Nếu các người đã muốn giết, vậy ta sẽ giết đến khi các ngươi phải sợ mới thôi!!!
Nghe Bạch Nhạc nói xong, trong mắt Chu Đông Dương lóe lên sự sợ hãi, ông ta trầm giọng nói:
- Bạch Cốt Thần Giáo.
Bạch Nhạc nhướn mày, có hơi bất ngờ hỏi lại:
- Ông biết à? Bọn chúng có lai lịch gì?
Vốn cũng chỉ tiện miệng mà hỏi, không ngờ Chu Đông Dương lại thật sự biết về đối phương.
- Lai lịch cụ thể thế nào thì ta không rõ. Ta chỉ nhớ, trước kia khi ngươi vừa mới đến thành Duyễn Châu, ta đã nói với ngươi, không ít cao thủ ở Duyễn Châu đã chết một cách kỳ lạ, e là có liên quan đến bọn Ma đạo. Hơn nữa, có tin đồn kẻ rất mạnh của Ma đạo đã đến Duyễn Châu.
Châu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, thong thả giải thích:
- Những cao thủ chết không rõ nguyên nhân đó, theo lời đồn thì họ đã biến thành những bộ xương khô, hơn nữa những bộ xương khô đó còn biết tiếp tục giết người.
- Có lời đồn, những chuyện đó là do kẻ rất mạnh đấy của Ma đạo làm ra, hơn nữa bọn chúng còn tự xưng là Bạch Cốt Thần Giáo.
Mí mắt Bạch Nhạc giần giật, hắn cảm thấy có hơi đau đầu.
Lúc ở Thanh Châu, Huyết Ảnh Ngoa Ma Tông đã làm đảo lộn nơi đó, mà nguyên nhân sâu xa cũng chỉ vì vị Huyết Ảnh Ngoa Ma Quân kia.
Nên ‘kẻ cực mạnh’ nọ của Ma đạo đáng sợ bao nhiêu, Bạch Nhạc hiểu quá rõ..
Chỉ là hắn không ngờ, mình đến Duyễn Châu chẳng qua là giết tên Bích Vân Đào, thế mà rất có khả năng là đã chọc đến ‘kẻ cực mạnh’ của Ma đạo, loại may mắn này đúng là chẳng mấy ai có được!!!
Đương nhiên mấy chuyện vụn vặt này không thể đả động tới ‘kẻ cực mạnh’, tìm đến cửa có lẽ chỉ là vài trưởng lão Tinh Cung cảnh của Bạch Cốt Thần Giáo mà thôi. Tuy là hơi rắc rối, nhưng cũng chẳng dọa được Bạch Nhạc.
- Bạch phủ chủ, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến cửa đâu, ta vẫn là câu nói đó, dù cho ngươi đã lấy thứ gì đó của chúng thì vẫn nên trả lại sớm đi!
Chu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, không kìm được mà lần nữa nhắc:
- Ta có thể giúp ngươi liên lạc với Mâu Kình Thần, ta tin chỉ cần người đồng ý giao ra thứ đó, nhất định có thể giải quyết êm đẹp chuyện này.
- Phủ chủ đại nhân.
Chu Đông Dương còn chưa nói hết câu thì đã bị Bạch Nhạc ngắt lời.
Ánh mắt Bạch Nhạc sắc bén, trầm giọng hỏi:
- Khoan hẵng nói đến việc ta vốn không biết hắn đang bảo ta giao ra thứ gì, dù cho có biết thì chẳng lẽ chúng ta lại nhún nhường thỏa hiệp với bọn Ma đạo hay sao?
- Chính và tà không thể cùng tồn tại, mục đích tu luyện cả đời của ta chẳng phải là trừ ma vệ đạo sao?
Bạch Nhạc nói khẽ nhưng lạnh lùng:
- Ta và ngài nếu đã làm chủ một châu, chẳng phải càng phải có trách nhiệm bảo vệ lão bá tánh hơn à?! Chỉ vì cảnh cáo ta mà giết hại một đứa trẻ rồi biến nó thành bạch cốt, thứ tà yêu như vậy có chết trăm ngàn lần cũng là đáng!
- Tuy thực lực của Bạch Nhạc không cao, nhưng lòng can đảm thì không thiếu đâu! Thân là đệ tử chính đạo, Bạch mỗ tuyệt đối sẽ không nhượng bộ trước loại tà ma này!
Ngừng một lúc, Bạch Nhạc lại từ tốn nói:
- Ta vẫn là câu nói đó, binh đến thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn. Có thủ đoạn gì thì cứ để chúng giở hết đi!!!
Dứt lời, Bạch Nhạc cáo biệt rời đi, còn Chu Đông Dương thì rất lâu sau cũng không có phản ứng, mãi cho đến khi bóng lưng Bạch Nhạc đã khuất, ông ta mới cười khổ, bảo:
Tên hộ vệ của Chu Đông Dương từ một bên đi đến, khẽ nói:
- Tên Bạch phủ chủ này, thật đúng là ngựa non háu đá mà!!!
- Ngựa non háu đá à?! Đúng thật!
Chu Đông Dương thở dài một hơi, lắc đầu:
- Ai mà không từng là trải qua tuổi trẻ chứ, nếu không phải ngựa non háu đá như thế, sao huynh đệ chúng ta lại trở mặt nhau?!
Nhắc đến Chu Mộng Dương, Chu Đông Dương có chút nghẹn ngào:
- Tiểu Đoạn, ngươi có cảm thấy hắn rất giống với Mộng Dương lúc trẻ không?
Tiểu Đoạn vừa gật đầu vừa khẽ đáp:
- Cũng có hơi giống, nếu không phải vì tính khí này thì Mông Dương trưởng lão cũng sẽ không xem trọng hắn đến vậy.
- Đúng vậy, thật sự khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa bất lực!
Tiểu Đoạn nghiêng đầu nhìn Chu Đông Dương, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Nhưng dù sao hắn cũng không phải là Mộng Dương trưởng lão.
- Không sai!



Bạn cần đăng nhập để bình luận