Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1254 - Bạch Nhạc Ở Đây, Người Nào Đến Chiến?



Chương 1254 - Bạch Nhạc Ở Đây, Người Nào Đến Chiến?




Đối với Thiên Cơ Biến, Bạch Nhạc vẫn có lòng tin rất lớn, cho dù ở trên Đạo Lăng Sơn, dưới tình huống hỗn loạn như thế, cũng chưa chắc có người phát hiện ra mình ngụy trang.
Chung quy lại mà nói, ít nhất hắn cũng có bảy thành nắm chắc, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn được!
Bạch Nhạc lẫn trong đám người, cũng giả vờ ra vẻ thất kinh, một đường bỏ chạy ra ngoài thượng cổ cấm địa.
Chỉ là, Bạch Nhạc làm sao cũng không nghĩ tới, những gì mình làm đều hiển hiện trên bầu trời Đạo Lăng Sơn.

- Tự cho là thông minh!
Trong mắt Ninh Giang lộ ra một tia khinh thường, lạnh lùng mở miệng nói.
Trên thực tế, bất kể đoàn người hỗn loạn như nào, bây giờ ánh mắt tất cả mọi người cũng đều dừng lại ở trên người Bạch Nhạc, có thể nói là tận mắt thấy hắn dùng Thiên Cơ Biến biến ảo dung mạo và khí tức, nhìn hắn lẫn trong đám người, làm bộ thất kinh trốn đi.
Dưới tình huống mọi cử động đều bị thu hết vào mắt, Bạch Nhạc còn tự cho là thông minh muốn lừa dối qua cửa? Làm sao có thể!
Đương nhiên, bất kể là Ninh Giang hay là những người khác cũng đều phải thừa nhận, lựa chọn của Bạch Nhạc là rất thông minh.
Nếu như không phải tình cảnh bên trong thượng cổ cấm địa, đã sớm hiện ra rõ ràng ở trước mặt mọi người, khiến hoàn toàn hắn bại lộ, hắn lấy phương thức như thế trà trộn khỏi thượng cổ cấm địa, thật sự có vài phần khả năng để hắn thuận lợi trốn xuống Đạo Lăng Sơn.
Chỉ tiếc... chút thông minh này, ở dưới đại thế, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hiện tại, thứ chân chính để Ninh Giang có chút cảnh giác, vẫn là thái độ của Mặc Kình.
Dường như Mặc Vũ chết đã khiến cho Mặc Kình lập tức già đi hơn mười tuổi, thế nhưng nhân vật như Mặc Kình, hiển nhiên sẽ không vì một chút việc nhỏ như vậy mà bị đánh ngã.
Thế nhưng cho dù là như thế, Ninh Giang cũng không khẩn trương, thế cục đến mức độ này, coi như là Mặc Kình bỏ qua mối thù giết đồ... Thì dựa vào một mình hắn, cũng không lật lên cái gì!
Bạch Nhạc theo đoàn người lao ra khỏi thượng cổ cấm địa, nhưng tình cảnh tiếp theo lại khác một trời một vực với tưởng tượng của hắn.
Không có hỗn loạn, không có ồn ào náo động, thậm chí không có Chính Đạo và Ma Đạo tranh đấu.
Toàn bộ Đạo Lăng Sơn hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người những người vừa mới lao ra, hoặc là nói... rơi vào trên người hắn.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, mặc dù không có lý do gì, nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Bạch Nhạc cũng không biết vì sao, thế nhưng giờ khắc này hắn biết rõ mình đã bại lộ.
- Bản tọa nên gọi ngươi là Bạch Nhạc, hay là Yến Bắc Thần?
Diệp Lăng Vân ngẩng đầu, chậm rãi đưa mắt về phía Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói.
Trong nháy mắt mở miệng, Bạch Nhạc liền cảm thụ được một cỗ áp lực khủng bố đập vào mặt, cho dù lấy cảnh giới hiện tại của hắn, trong nháy mắt đón nhận ánh mắt đối phương, cũng không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi muốn quỳ xuống.
Gần như cùng lúc đó, những người vừa mới lao ra ngoài cùng Bạch Nhạc, đều bịch bịch quỳ xuống!
Loại áp lực khủng bố này, ngay cả Bạch Nhạc cũng có chút không chịu nổi, huống hồ là bọn hắn.
Bạch Nhạc cảm nhận được những người xung quanh đang người từng quỳ xuống, nhưng hắn không quỳ theo.
Bởi vì đã không có ý nghĩa.
Thân là truyền nhân Ma Quân, nếu hắn đã bại lộ thân phận, sẽ không có đạo lý quỳ trước bất luận kẻ nào.
Bạch Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không còn dáng vẻ thất kinh trước đó nữa, mà thay vào đó là một loại kiêu ngạo và hào hiệp bước vào tuyệt cảnh vẫn không chịu cúi đầu.
Đột nhiên thần thông Thiên Cơ Biến tán đi, lộ ra dáng vẻ vốn có của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc khẽ khom người, bình tĩnh mở miệng nói:
- Bạch Nhạc xin bái kiến tiền bối, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Trong nháy mắt, toàn trường trở nên xôn xao.
Mặc dù đã sớm thông qua cấm chế nhìn thấy tất cả tình cảnh bên trong thượng cổ cấm địa, nhưng vẫn không nghĩ tới, Bạch Nhạc lại không có chút chống chế nào, cứ như vậy công khai tự nhận thân phận.
So với Tiêu Dật Phong trước đó, tâm trí và phong thái như vậy, làm sao có thể cùng một cấp bậc.
Bất kể trước đó thông qua cấm chế, nhìn thấy Bạch Nhạc biểu hiện thế nào, cuối cùng cũng không chấn động bằng bây giờ chính diện nhìn thấy Bạch Nhạc.
Ngay cả Diệp Lăng Vân cũng không khỏi hơi yên lặng một lát, mới chậm rãi đáp:
- Lão phu tên Diệp Lăng Vân!
Bạch Nhạc không biết Diệp Lăng Vân là ai.
Lúc trước hắn ép hỏi Vương Dũng, cũng chỉ biết được Mặc Kình Ma Quân tự mình xuất thủ, mạnh mẽ mở ra thông đạo bước vào thượng cổ cấm địa, khiến thiên tài Ma Đạo xông vào bên trong, về phần Diệp Lăng Vân hiện thân Vương Dũng cũng không biết, dĩ nhiên không thể nào để cho Bạch Nhạc biết được.
Thế nhưng, chuyện này cũng không gây trở ngại cho Bạch Nhạc suy đoán thân phận đối phương.
Dưới loại tình huống này, người khác không mở miệng, tất cả do lão giả này làm chủ, là có thể biết được thân phận đối phương dọa người như nào, còn nữa, nơi này chính là Đạo Lăng Thiên Tông, như vậy cho dù dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng nên biết đối phương chính là cao thủ Đạo Lăng Thiên Tông cất dấu! Hơn nữa còn là cường giả đủ để chống lại Mặc Kình Ma Quân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận