Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 415 - Ta đây, Yến Bắc Thần



Chương 415 - Ta đây, Yến Bắc Thần




Phải biết, ngay từ lúc bắt đầu, Bạch Nhạc căn bản đã không tính toán giao ra Linh Khư Quả.
Dù Thanh Bạch thật ra tay, hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn hủy đi Linh Khư Quả, mà sẽ trực tiếp thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí tế ra Côn Ngô Kiếm quyết một trận sinh tử với Thanh Bạch.
Những tâm tư này, Thanh Bạch tự nhiên không cách nào biết được.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mượn đám đông che lấp, rất nhanh Bạch Nhạc liền đã chuyển tới một nơi không người, lần nữa thi triển Thiên Cơ Biến, biến ảo dung mạo, đổi một thân y phục, hóa thành bộ dạng công tử ca, nghênh ngang về lại trên phố.
Tuy Thiên Cơ Biến có thể biến hóa ra cả quần áo, nhưng phương thức trực tiếp dùng linh lực biến thành quần áo này thực sự sơ hở quá lớn, vừa nãy là Thanh Bạch tâm loạn, người trong tửu lâu lại nhiều, bởi thế mới không bị chú ý, để hắn may mắn thoát thân đi được. Nếu không sớm che đậy sơ hở này, đợi khi Thanh Bạch hồi thần lại được, ắt sẽ cường hành lục soát trấn nhỏ, đến khi ấy tất sẽ bị bắt đi ra.
Nhưng giờ đây, sau khi đổi quần áo, lấy thực lực Bạch Nhạc hiện tại, lại thi triển Thiên Cơ Biến, trừ phi là cường giả như Tinh Hà lão tổ, hoặc là đại sư tinh thông huyễn thuật cỡ Mộng Thiên Thu, bằng không khó mà nhìn ra manh mối.
Bạch Nhạc rất rõ ràng, vô luận là vì Linh Khư Quả hay vì xả giận khi bị mình đùa giỡn, Thanh Bạch tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay.
Tình hình như vậy, nếu muốn trực tiếp đào thoát khỏi trấn nhỏ, quả thực không khác gì đưa tới cửa cho Thanh Bạch giết, ma tu cỡ này, sợ rằng thà rằng giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người.
Tuy không khả năng giống như Huyết Tế, tàn sát trọn cả trấn nhỏ, nhưng người dám rời khỏi trấn nhỏ trong đoạn thời gian này, ắt sẽ bị Thanh Bạch trực tiếp đồ sát hả giận.
Như thế, tạm thời lưu lại trong trấn nhỏ, ngược lại mới là cách thức ẩn nấp tốt nhất.
Một trấn nhỏ chí ít cũng có mấy vạn người, Thanh Bạch ngươi dù có bản lĩnh lớn bằng trời, chẳng lẽ còn có thể điều tra từng người từng người được chắc?
Đương nhiên, nếu là trước đây, ở trước mặt cao thủ như Thanh Bạch, Bạch Nhạc rất khó triệt để thu liễm khí tức, không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng tùy theo bước đến cảnh giới Nhập Vi, khả năng thao túng linh lực của hắn đã vô cùng đáng sợ, tự nhiên không khó để làm được.

Bạch Nhạc cũng lớn gan, lách một vòng, cứ vậy nghênh ngang về lại tửu lâu khi nãy.
Trong tửu lâu mặc dù còn hơi hiện vẻ nhốn nháo, nhưng ông chủ sớm đã chỉ huy kẻ hầu thu dọn thấy Bạch Nhạc đi đến, lập tức có tiểu nhị chào đón:
- Vị khách quan này, mời ngài vào trong!
- Tiểu nhị, quán các ngươi bị trộm à?
Đảo mắt tìm kiếm tung tích Thanh Bạch, Bạch Nhạc thuận miệng hỏi.
- Ài, đào đâu ra kẻ trộm, không dám giấu công tử, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên tới một vị tiên trưởng lợi hại, người đó phát nộ, nện nát bàn trong quán, dọa chạy toàn bộ khách nhân, cũng may đối phương phát bực tức một trận chứ không giết người.
- Đúng là tai bay vạ gió, đại nhân vật thế kia sao lại đến loại tiểu điếm như chúng ta không biết.
Nét mặt vẫn còn sợ hãi, tiểu nhị kia lắc lắc đầu giải thích nói.
Người bình thường thế này, đâu phân được cái gì là linh lực, cái gì là ma khí, đối với bọn hắn mà nói, tu hành giả chính là tiên trưởng.
Chỉ cần không phải loại ma đầu giết người không chớp mắt, tự nhiên liền không có gì phải sợ.
Mới vừa náo qua một trận, trong điếm còn chưa có khách, Bạch Nhạc được tiểu nhị kia dẫn tới bên cửa sổ, ngồi xuống cách chỗ chiếc bàn bị nện vừa nãy không xa, Bạch Nhạc tùy tiện điểm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại gọi một bầu rượu, cứ vậy ngồi bên cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp.
Thanh Bạch không lạm sát người vô tội, khiến ấn tượng Bạch Nhạc dành cho hắn tốt lên mấy phần.
Tuy bản thân Bạch Nhạc cũng là ma tu, nhưng lại vô cùng chán ghét loại ma đầu giết người không ghê tay như Âm Dương Quỷ Đồng, hay là người Huyết Ảnh Ma Tông.
Còn về Thanh Bạch muốn giết hắn đoạt bảo, Bạch Nhạc lại không quá ghi hận, thế giới này vốn là như vậy, nếu ai nấy đều thủ quy củ tu hành, không tranh không đoạt, vậy mới là kỳ quặc quái gở.
Ngồi ở trước bàn, sắc trời đã triệt để tối hẳn, vầng trăng treo cao, vẩy xuống ánh sáng nhàn nhạt, rơi ở trên người Bạch Nhạc, hiện vẻ thanh lãnh dị thường.
Sau trường hỗn loạn vừa rồi, trấn nhỏ tựa hồ đã dần khôi phục bình tĩnh, song Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, Thanh Bạch tất còn chưa rời đi, mà đang như thợ săn âm thầm chờ hắn chủ động nhảy ra.
Quan trọng hơn là, Thanh Bạch ra tay, khiến cho Bạch Nhạc triệt để hồi thần lại.
Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa ở trong tay hắn chính là khoai lang nóng bỏng tay, dù thoát được Thanh Bạch thì vẫn sẽ có cao thủ khác ngấm ngầm xuống tay, chỉ cần ngày nào hắn còn chưa tìm được thế lực đủ sức che chở cho mình, như vậy truy sát ngoài sáng trong tối này tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ
Tình cảnh đó, dù Bạch Nhạc nóng lòng muốn về thế nào cũng hiểu được, hắn tuyệt đối chưa thể trở về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận