Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1265 - Dùng Pháp Bảo Đập Chết Ngươi



Chương 1265 - Dùng Pháp Bảo Đập Chết Ngươi




Sau khi đi ra khỏi thượng cổ cấm địa, nếu như Bạch Nhạc không cầm kiếm khiêu chiến, mà thúc thủ chịu trói, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, như vậy Mặc Kình sẽ không nhúng tay, những cao thủ Ma Đạo kia cũng sẽ không vì hắn mà xuất đầu!
Về phần Diệp Huyền, có thể cũng sẽ không lộ diện.
Bởi vì Bạch Nhạc không chịu thua, không muốn buông tha, cho dù chết, cũng muốn chiến đến một khắc cuối cùng, loại khí phách này đã cảm hoá người trong Ma Đạo, cũng xúc động đến Mặc Kình, đây mới là lý do khiến Diệp Huyền đứng ra, làm chỗ dựa cho hắn.
Huống chi, Diệp Huyền cũng không phải vạn năng, nếu không có Mặc Kình xuất thủ, hắn tự nghĩ cho dù nhúng tay cũng sẽ không có kết quả.
Diệp Huyền đại sư xua xua tay, cũng không đợi Bạch Nhạc nói chuyện, liền nói tiếp.
- Ninh tông chủ, mặc dù lão phu chỉ có thực lực Tinh Hải, nhưng hình như ngươi đã quên... Từ trước tới giờ lão phu không dùng thực lực để đặt chân!
Trong mắt Diệp Huyền đại sư lộ ra vẻ đạm mạc, không nhúc nhích chút nào, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nói một câu tự phụ, thì bảy phần pháp bảo lợi hại trong thiên hạ này... Đều xuất ra từ Đại Càn Vương Triều, từ môn hạ của lão phu!
- Tam đại Thiên Tông các ngươi, trừ chí bảo truyền thừa từ các đời ra... Các ngươi còn lấy ra được bảo vật gì?
Nhắc tới chuyện này, trong mắt Diệp Huyền đại sư nhất thời lộ ra vẻ khinh miệt, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Chỉ bằng dựa vào lão phu, tự nhiên không thể chống lại các ngươi, nhưng có những cao thủ Ma Đạo ở đây, có Mặc Kình Ma Quân ở đây... Lão phu liền có thể dùng pháp bảo đập chết Đạo Lăng Thiên Tông ngươi!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Huyền đại sư phất tay áo một cái, trong nháy mắt, một chuỗi vòng tay ám kim sắc chợt bay vào trong tay Mặc Kình.
Mặc Kình Ma Quân vô ý thức bắt vào trong tay, thậm chí không phản ứng kịp, đã nghe thấy Diệp Huyền đại sư, hờ hững giải thích.
- Bảo vật này, tên là Tỏa Hồn Liên, một khi kích phát, đủ để khóa thần hồn ngươi lại không tiêu tan! Lão phu bảo đảm ngươi có thể phát huy ra thực lực đỉnh phong trong một nén nhang, Mặc Kình Ma Quân, như vậy... Ngươi có chắc chắn thay lão phu ngăn trở tất cả cường giả Hóa Hư hay không?
- ! ! !
Mặc Kình Ma Quân nghe nói như thế, đột nhiên trong mắt tuôn ra vẻ hưng phấn, ngay cả hô hấp cũng không khỏi tăng lên vài phần.
- Đại sư, lời ấy là thật chứ?
- Cả đời lão phu đã từng nói dối nửa chữ bao giờ chưa?
Diệp Huyền đại sư hất tay áo, ngạo nghễ hỏi ngược lại.
Trên thực tế, câu này vừa ra khỏi miệng, Mặc Kình đã biết mình nói sai, nếu Diệp Huyền đại sư cũng không thể tin, vậy chỉ sợ trên đời này cũng không có ai có thể tin.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Mặc Kình, hờ hững nói:
- Không nên vui mừng quá sớm, lão phu không phải thần, thọ nguyên ngươi sắp hết, một khi kích phát lực lượng Tỏa Hồn Liên, sẽ đốt hết tất cả tiềm lực và sinh cơ bên trong cơ thể ngươi... Sau một nén nhang, ngươi chắc chắn phải chết!
Nghe được lời này của Diệp Huyền, chẳng những Mặc Kình không có mảy may bất mãn, thậm chí càng yên tâm hơn vài phần, cười ha ha nói:
- Một nén nhang thời gian... là đủ rồi! Chẳng lẽ đến mức này rồi, Mặc Kình ta còn không nhìn thấu hai chữ sinh tử hay sao?
Sinh tử? Từ thời khắc Mặc Kình bước lên Đạo Lăng Sơn, đã sớm coi nhẹ.
Lúc trước hắn bị Ninh Giang uy hiếp là bởi vì, sau khi xuất thủ đánh vỡ cấm chế thượng cổ cấm địa, hắn đã kiệt lực, căn bản không có cách phát huy ra toàn bộ thực lực.
Nhưng hôm nay, Diệp Huyền đại sư đưa hắn Tỏa Hồn Liên, có thể khiến cho hắn ở trước khi chết, khôi phục lại thực lực đỉnh phong lần nữa, như vậy trong một nén nhang này, hắn chính là vô địch thế gian.
Đừng nói là Ninh Giang, coi như là chưởng giáo tam đại Thiên Tông đồng loạt ra tay, Mặc Kình cũng có nắm chặt đón đỡ.
Nghe thế, không chỉ Ninh Giang, mà ngay cả Diệp Lăng Vân cũng không khỏi đại biến.
Mặc Kình đáng sợ như nào, Diệp Lăng Vân quá rõ ràng, sau khi Thông Thiên Ma Quân và Đạo Lăng Thánh Nữ đời trước mất đi, phóng nhãn khắp thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới có lực đánh một trận.
Nhưng hôm nay, hắn đã không còn lực xuất thủ, mà Mặc Kình lại có thể duy trì thực lực đỉnh phong trong một nén nhang thời gian, chuyện này đã đủ để nghịch chuyển tình thế.
Làm không tốt một cái, thậm chí sẽ khiến cho Đạo Lăng Thiên Tông gặp đả kích trí mạng lần nữa.
Quan trọng nhất là, nếu Diệp Huyền đã quyết ý xuất thủ, làm sao có thể đơn giản như vậy.
Đúng là Ninh Giang vẫn còn có chút non nớt, căn bản không biết, đến tột cùng cái tên Diệp Huyền này là lực lượng kinh khủng bực nào.
Lúc trước Đạo Lăng Thiên Tông ở trạng thái đỉnh phong, cũng không thể không ngầm đồng ý Đại Càn Vương Triều tồn tại, lưu lại một cái Ung Châu, chính là bởi vì Diệp Huyền.
Nếu ai nghĩ thực lực Diệp Huyền không đủ, liền coi khinh Diệp Huyền, đó mới là chuyện cười lớn.
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía các lão tổ Tinh Hải Cảnh Chính Đạo, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Hôm nay lão phu muốn bảo vệ Bạch Nhạc, người nào dám nhúng tay, sẽ là địch với lão phu! Từ nay về sau, đừng nghĩ lấy bất kỳ thủ đoạn nào, thu được một kiện pháp bảo từ Đại Càn Vương Triều!



Bạn cần đăng nhập để bình luận