Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1156 - Đốn ngộ



Chương 1156 - Đốn ngộ




Chí ít dưới tình huống không bại lộ thân phận thì căn bản không có bất kỳ hy vọng nào!
Còn như muốn giết Tư Đồ Lăng Phong diệt khẩu thì càng không thể, cho dù là bại lộ thân phận, toàn lực chém giết, Bạch Nhạc không cho là mình giết được Tư Đồ Lăng Phong!
Đều là thiên tài đỉnh cấp nhất thế gian, sự chênh lệch cảnh giới ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ là càng tới cấp độ nguy hiểm này, Bạch Nhạc càng có vẻ bình tĩnh hơn.
- Tư Đồ Lăng Phong, ta thừa nhận ta không phải đối thủ của ngươi! Có điều nếu ngươi muốn giết ta chỉ sợ cũng không phải chuyện trong một chốc?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Nếu tiếp tục xông vào trong, ta đương nhiên không nhanh bằng ngươi, nhưng nếu muốn trốn ra bên ngoài... ngươi cho rằng ngươi phải lãng phí bao nhiêu thời gian mới có thể giết được ta?
Liều mạng chắc chắn không đánh lại, Bạch Nhạc đổi giọng chỉ ra lợi hại.
- Bây giờ tất cả mọi người đang xông vào trong rừng... nếu tốn quá nhiều thời gian với ta, Tư Đồ huynh cho rằng ngươi còn mấy phần trăm có thể đoạt được cơ duyên nơi đây?
- Giết ngươi, đoạt được Côn Ngô Kiếm, ta đương nhiên có thể vượt được tất cả!
Nhạt nhẽo nhìn Bạch Nhạc, Tư Đồ Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Huống chi, cho dù là không có được cơ duyên nơi đây, chỉ cần có thể có được Quảng Hàn Thiên Cung cùng Côn Ngô Kiếm cũng tuyệt đối đáng giá rồi!
Bạch Nhạc cũng không phải người khác, trên người hắn có chí bảo đủ khiến người ta điên cuồng, Tư Đồ Lăng Phong đương nhiên không quản chuyện lãng phí thời gian với Bạch Nhạc.
- Có lý!
Khẽ vuốt cằm, Bạch Nhạc không để ý, nói:
- Có điều ta xưa nay không thích bị ngươi ta uy hiếp!
Trong mắt lóe lên nụ cười nhạt, Bạch Nhạc khinh thường tiếp tục nói:
- Nếu như Tư Đồ huynh cố ý ép bức, ta cũng không quan tâm việc trả lại Côn Ngô Kiếm này cho thánh nữ đâu! Chỉ là không biết ngươi có gan cướp Côn Ngô Kiếm từ tay thánh nữ hay không?
Đây là uy hiếp ngược, Bạch Nhạc cũng biết rõ, Tư Đồ Lăng Phong không muốn Vân Chân có lại Côn Ngô Kiếm, bây giờ nắm được điểm này để uy hiếp ngược Tư Đồ Lăng Phong.
Cùng lắm là cá chết lưới rách, thà cho thánh nữ được lợi cũng tuyệt không cho ngươi có cơ hội.
Đương nhiên ở tình huống này, tìm được Vân Chân cũng cần chút vận may.
Có điều ý trong lời Bạch Nhạc không chỉ là vậy.
Đụng phải Tư Đồ Lăng Phong dĩ nhiên cũng có thể gặp được người khác. Nếu như Bạch Nhạc thật sự ôm tâm tư không tiếc lợi cho người khác cũng không cho gã đắc thủ, thật sự sẽ khiến Tư Đồ Lăng Phong phát điên.
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, cuối cùng Tư Đồ Lăng Phong lại trầm mặc.
Gã rất muốn liều lĩnh ra tay giết Yến Bắc Thần, nhưng phản ứng của Yến Bắc Thần lại làm gã biết rõ hắn không phải nói đùa. Có thể từng bước đi tới hiện tại, con mắt của Tư Đồ Lăng Phong rất độc đủ để dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Nhân vật như Yến Bắc Thần vốn không phải ai cũng uy hiếp được.
Có điều thật vất vả mới có cơ hội này, nếu muốn bỏ qua thì Tư Đồ Lăng Phong cũng không cam lòng.
Không thể không nói, cho tới tình trạng này Tư Đồ Lăng Phong cũng đành đâm lao phải theo lao.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Tư Đồ Lăng Phong, Bạch Nhạc lần nữa nói:
- Ngươi cũng thấy rồi, khu rừng này đối với ta rất bất lợi! Ta cũng không có năng lực tiếp tục tranh đoạt cơ duyên nơi đây... so với việc tốn thời gian với ta, chẳng thà tiếp tục đi tranh đoạt cơ duyên!
Giang tay ra, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Chúng ta chưa chắc là địch... chí ít hiện tại không nhất định!
Mí mắt đột nhiên nảy lên, Tư Đồ Lăng Phong đã bị câu nói này thuyết phục!
Mặc dù lời này nghe qua dường như rất không có đạo lý, nhưng đối vơi Tư Đồ Lăng Phong lại cực kỳ có đạo lý.
Yến Bắc Thần hiển nhiên là tử địch với Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng trước khi Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân còn chưa hoàn toàn thất bại, Yến Bắc Thần vẫn chưa phải kẻ địch của gã.
Dưới chân đột nhiên hơi động, trong giây lát, Tư Đồ Lăng Phong liền xoay người bỏ đi.
Cho tới lúc này, sự căng thẳng trong lòng Bạch Nhạc rốt cục mới được thả lỏng.
Chớ thấy dáng vẻ hắn chắc chắn Tư Đồ Lăng Phong sẽ không động thủ với hắn, nhưng trên thực tế trong lòng Bạch Nhạc biết rõ hơn hết, một khi Tư Đồ Lăng Phong muốn động thủ, mình sẽ nguy hiểm.
Hắn cũng chưa chuẩn bị tốt để cùng chết với Tư Đồ Lăng Phong.
...
- Vô liêm sỉ!
Sắc mặt tái xanh, lúc này chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông cũng không nhịn được mà mắng ra tiếng.
Trước đó bị Quân Bất Ly bức bách, ngăn cản Vân Mộng Chan tìm hiểu, trong lòng ông ta đã có phần bất mãn với Tư Đồ Lăng Phong. Nhưng dù sao tình thế như vậy cũng không thể trách nặng Tư Đồ Lăng Phong được, bởi vì chỉ dựa vào một mình Tư Đồ Lăng Phong thì không có cách nào ngăn cản đại thế được.
Ấy vậy, lần này lại gặp phải Bạch Nhạc lại vì sợ người khác chiếm lợi, sợ Côn Ngô Kiếm rơi vào tay Vân Mộng Chân liền không xuất thủ với Bạch Nhạc làm gã hoàn toàn thất vọng.
Phải biết rằng cho tới nay, gã vẫn luôn coi Tư Đồ Lăng Phong là chưởng giáo chân nhân đời tiếp theo để bồi dưỡng.
Nhưng cố tình Tư Đồ Lăng Phong căn bản không có tự giác suy nghĩ cho đại cục.
Thứ Tư Đồ Lăng Phong nghĩ mãi mãi chỉ có bản thân gã, không nghĩ gì cho Đạo Lăng Thiên Tông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận