Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 610 - Ngươi không cảm thấy hắn ta đáng chết sao? (2)



Chương 610 - Ngươi không cảm thấy hắn ta đáng chết sao? (2)




Ngay cả Lục Yên Nhiên cũng cảm thấy Bạch Nhạc có thể có động cơ thầm kín.
Đối với ân nhân có thực lực cường đại như Bạch Nhạc, Lục Yên Nhiên không có bất cứ biện pháp nào, cho nên nàng chỉ có thể dùng cách hy sinh chính mình.
Nàng là tỷ tỷ của Lục Hi Nhi, hiện tại Lục Hi Nhi đã bái Bạch Nhạc làm sư phụ, một khi nàng đã có quan hệ với Bạch Nhạc, như vậy chỉ cần Bạch Nhạc còn một chút thể diện thì hắn sẽ không chạm vào Lục Hi Nhi.
Lục Hi Nhi nguyện ý vì nàng chịu khổ, cố gắng tu luyện, làm hết tất cả những gì có thể để bảo vệ vị tỷ tỷ này.
Cho nên nàng cũng sẽ như vậy, nàng đương nhiên sẵn sàng hy sinh bản thân để giữ gìn hạnh phúc cho muội muội.
Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới những suy nghĩ trong lòng này lại bị Bạch Nhạc dễ dàng nhìn thấu.
Lúc này, Lục Yên Nhiên xấu hổ đến mức muốn chết ngay lập tức.
Tất nhiên, ngoài sự xấu hổ thì nhiều hơn vẫn là sự sợ hãi.
Nàng không biết Bạch Nhạc - người đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng sẽ đối phó với nàng như thế nào, hay là hắn sẽ đối phó với Lục Hi Nhi, điều này khiến nàng càng thêm hoảng sợ.
Nàng muốn giải thích nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Nhạc, cuối cùng nàng lại không nói được lời nào.
- Lục cô nương, cô đứng lên đi!
Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Ta nhận Hi Nhi làm đồ đệ, chỉ là thương hại xuất thân của các cô, và cũng trân trọng tài năng của Hi Nhi, ngoài ra không còn có ý gì khác.
- Ta không có ý gì với Hi Nhi, cũng càng không cần cô báo đáp bằng cách này.
Bạch Nhạc nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa trong lòng ta đã có người ta thích rồi, ta cũng đã hứa nhất định sẽ xuất hiện trước mặt nàng ấy một lần nữa.
Những lời này khiến Lục Yên Nhiên hoàn toàn thả lỏng, nhưng nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Sau khi cúi đầu lần nữa với Bạch Nhạc, Lục Yên Nhiên mới từ từ đứng dậy:
- Thật xin lỗi, là lỗi của ta! Bạch công tử, cảm ơn huynh, sau này ta có thể gọi huynh là Bạch đại ca được không?
Bạch Nhạc bật cười, lắc đầu nói:
- Lục cô nương, tuổi của ta không có lớn hơn cô đâu.
Lục Yên Nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Bất kể như thế nào, trong lòng Lục Yên Nhiên, huynh sẽ luôn như một người đại ca.
- Tùy cô vậy.
Bạch Nhạc lắc đầu, không tranh luận với nàng về chuyện này nữa, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, đã muộn rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi.
Sau khi nói rõ ràng những lời này, trong lòng Bạch Nhạc cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiều năm qua, thật sự là hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.
Từ Liễu Như Tân đến Tô Nhan, lại đến Hà Tương Tư, Mộ Dung Tử Yên, hay hiện tại là Lục Yên Nhiên, những nữ nhân này mỗi một người đều rất xinh đẹp, mỗi người lại đều có những đặc điểm riêng, không ngoa khi nói rằng bất kỳ ai trong số họ cũng đều là những nữ nhân mà mọi người hằng mong ước.
Nhưng đối với Bạch Nhạc, từ lúc nhìn thấy Vân Mộng Chân ở ngọn núi phía sau Linh Tê Kiếm Tông, trong lòng hắn đã không thể chứa thêm được người nào nữa.
Trong lòng mỗi người đều có mối tình đầu đẹp đẽ nhất, có một người mãi mãi không bao giờ quên được.
Chỉ là rất nhiều lần, vì nhiều lý do khác nhau, hầu hết những tình cảm này đều không có kết quả.
Đối với Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân là mối tình đầu của hắn và cũng chính là nữ nhân mà hắn đã ghi nhận trong lòng từ lâu, mặc dù bản thân Bạch Nhạc cũng vô cùng rõ ràng, hắn cách Vân Mộng Chân còn rất xa, nhưng hắn trước sau vẫn đang dùng hết tất cả sức lực đuổi theo nàng.
Yên lặng nhìn Bạch Nhạc, Lục Yên Nhiên rõ ràng cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Bạch Nhạc, chỉ là phần tình cảm này không thuộc về nàng.
Vốn dĩ khi nghe những lời này, hiểu rằng bản thân không cần hi sinh, nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng, nhưng lúc này, không hiểu sao trong lòng nàng không khỏi cảm thấy mất mát, tựa như có một cái gì đó quan trọng đã bị mất đi.
Lục Yên Nhiên không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là dạng nữ nhân nào mới có thể xứng đáng với tình cảm của Bạch Nhạc?!
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra sát ý kinh người.
Như thể trong phút chốc, người đang chìm đắm trong ký ức ấm áp vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.
- Đi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra!!!
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên một tia hàn ý, nói xong những lời này, hắn đạp một cái liền bay lên không trung, lớn tiếng nói:
- Cao nhân phương nào giá lâm?
Hầu như cùng lúc Bạch Nhạc lên tiếng, một luồng ánh sáng xanh đột ngột xé toạc bầu trời đêm, xuất hiện ngay phía trên Lục gia.
Người thanh niên kia xuất hiện với khí chất mỏng manh, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, trầm mặc nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi là kẻ giết chết Bích Vân Đào?
Câu nói này làm cho Bạch Nhạc hiểu ra, người đứng phía sau Bích Vân Đào đã tới.
Tuy rằng đối phương còn chưa ra tay, nhưng Bạch Nhạc cũng cảm nhận được đối phương không phải là ma tu, từ đó thân phận đối phương cũng bị bại lộ.
Đông Hải Tiên Đảo.
Ở độ tuổi này mà có thể mang đến áp lực đáng sợ đến như vậy, cho dù là Đông Hải Tiên Đảo, chỉ e hắn sẽ không có nghĩ đến có người thứ hai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận