Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 426 - Mộ Dung thế gia



Chương 426 - Mộ Dung thế gia




Lời này không cần nàng nói Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, người Mộ Dung gia tất sớm đã bị Mộ Dung Thiên Kiếm giết chết hoặc trục xuất đi, như vậy hắn mới có thể triệt để khống chế Mộ Dung gia.
Chỉ là... Bạch Nhạc hơi đâu quan tâm mấy chuyện này.
- Không việc gì phải sợ, có cho Mộ Dung Thiên Kiếm mười lá gan, hắn cũng không dám uy hiếp ta.
Thản nhiên khoát khoát tay, Bạch Nhạc lạnh nhạt nói:
- Dẫn đường đi, lấy thân phận người Mộ Dung gia đi bái phỏng Bạch phủ, như thế sẽ tự nhiên hơn chút.
- Vâng! Tỳ tử đa tạ công tử.
Nghe Bạch Nhạc nói thế, Mộ Dung Tử Yên lập tức nhịn không được mạt lau nước mắt.
Mấy ngày nay, nàng nằm mộng cũng muốn trở về xem xem, tế điện phụ mẫu đã chết, chỉ là, lấy thân phận nàng, làm sao đi về được.
Bạch Nhạc nói rất tự nhiên, nhưng thực ra, trong lòng nàng cũng hiểu, sở dĩ muốn về Mộ Dung gia, mượn Mộ Dung gia để che lấp thân phận, điều này tuy không giả, song càng nhiều hẳn vẫn là thương cảm số phận nàng, chính điều này khiến trong lòng nàng càng thêm cảm kích.
- Ngươi nói thế nào cũng là tiểu thư Mộ Dung gia, không cần phải xưng tỳ tử gì cả, Tử Yên cũng rất dễ nghe.
Dựa lên nệm êm, điều chỉnh tư thế ngồi một phen, Bạch Nhạc lười nhác nói.
- Đa tạ công tử!
Lần nữa tạ ơn, tùy theo Mộ Dung Tử Yên chỉ dẫn, không lâu sau, xe ngựa đã chạy đến trước cửa Mộ Dung gia.
Mộ Dung Tử Yên xuống xe ngựa trước, sau đó mới cung kính đỡ Bạch Nhạc đi xuống.
- Người nào?
Thấy xe ngựa đứng trước cửa nhà mình, lập tức liền có hạ nhân Mộ Dung gia đi ra nghênh đón.
Chỉ là vừa thốt lời liền nhận ra Mộ Dung Tử Yên.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là đại tiểu thư đi về, hắc, đại tiểu thư, ngài càng lúc càng xinh đẹp.
Thấy Mộ Dung Tử Yên, đám hạ nhân này lại không hề có nửa điểm tôn kính, ngược lại ngôn từ ngả ngớn, rõ ràng có ý trêu ghẹo.
Tức thì, nét mặt Mộ Dung Tử Yên đỏ hồng, bị nhục nhã như thế, phảng phất như khiến nàng về lại cái ngày Mộ Dung gia gặp nạn, toàn thân theo đó run lên.
Gần như cùng lúc, Mộ Dung Tử Yên bỗng chợt cảm thấy mình bị người ôm vào trong ngực, tựa lên cánh tay đối phương, phảng phất như chỉ nháy mắt, mọi sợ hãi và bất an đều tan thành mây khói.
- Công tử!
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc chỉ thoáng liếc nhìn hạ nhân kia một cái, lại tựa hồ có một luồng áp lực khủng bố đập mặt mà đến, nháy mắt, hạ nhân kia bị dọa cho trực tiếp xụi lơ trên đất.
- Gọi Mộ Dung Thiên Kiếm lăn ra đây, ta lại muốn xem xem, hắn dạy dỗ hạ nhân thế nào.
Ánh mắt lướt qua trên thân đám hạ nhân còn lại, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
Tức thì, đám hạ nhân trước cửa không khỏi sợ hãi cả kinh, vội hớt hải chạy về trong phủ báo tin.
Ôm lấy Mộ Dung Tử Yên lửng thững đi vào trong phủ, tiếng nói hờ hững của Bạch Nhạc lần nữa vang lên:
- Vả miệng, ta chưa cho ngừng, liền không được ngừng!
Dù Bạch Nhạc tựa hồ chỉ tùy tiện phân phó một câu, thậm chí không nói nếu không vả miệng sẽ có hậu quả gì, nhưng lúc đi qua bên thân, hạ nhân kia bỗng tuôn lên cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Gần như chỉ bằng bản năng, trong cơn hoảng loạn, hắn giơ tay tự tát lên mặt, vừa nhanh vừa nặng.
Trong tiếng tát vang thanh thúy, Bạch Nhạc nhàn nhã bước vào Mộ Dung gia.
Thoáng chốc, Mộ Dung Thiên Kiếm nhận được tin báo liền vội vàng từ trong phủ đi ra nghênh đón, hạ nhân vừa báo tin, hắn liền biết rắc rối to, dẫn theo Mộ Dung Tử Yên đi về, còn dám bá đạo như vậy, trừ vị Yến Bắc Thần kia thì còn là ai.
Hắn đuổi trước một bước đi về Thanh Châu Thành, không phải là vì muốn tự thân thu thập đống linh dược kia để lấy lòng đối phương ư, giờ đối phương tới cửa, nơi nào còn dám có nửa điểm khinh mạn.
- Yến huynh tới sao không nói trước một tiếng, để ta sai người chuẩn bị! Hạ nhân không hiểu chuyện, mạo phạm Yến huynh, còn mong Yến huynh thứ lỗi, ta đích thân bồi tội với Yến huynh.
Thái độ đó của Mộ Dung Thiên Kiếm khiến đám hạ nhân xung quanh không khỏi kinh hãi.
Phải biết, từ sau đêm đại thanh tẩy Mộ Dung gia, ở Mộ Dung gia, Mộ Dung Thiên Kiếm nghiễm nhiên chính là Thiên Vương lão tử, quyền sinh quyền sát nắm hết trong tay, chưa từng thấy qua hắn cung kính với ai như vậy bao giờ.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Thiên Kiếm đã quay sang quản gia bên người phân phó nói:
- Đi, lôi đứa ngu mạo phạm Yến huynh ra hung hăng đánh một trận cho ta!
- Vâng!
Chứng kiến hết thảy, Bạch Nhạc lại vẫn thản nhiên như không, nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Thiên Kiếm nói:
- Mộ Dung Thiên Kiếm, trước kia thế nào ta không quản, nhưng nàng đã theo ta, vậy chính là người của ta! Mộ Dung gia nếu có bất kỳ ai dám bất kính với nàng, trách nhiệm này, ta tính hết lên đầu ngươi!
Trong lòng kinh hoảng, Mộ Dung Thiên Kiếm không khỏi thầm mắng một câu, ngu thật.
Trước đó đã nhìn ra Yến Bắc Thần này đối tốt với Mộ Dung Tử Yên, lần này đi về sao lại quên phân phó hạ nhân.
- Yến huynh yên tâm, bản thân Tử Yên vốn là đại tiểu thư Mộ Dung gia chúng ta, ta vừa đi về liền đã phân phó, không ngờ vẫn có đứa ngu không nhớ được! Nếu tiếp diễn loại chuyện này, không cần Yến huynh lên tiếch, ta sẽ tự tát tai trừng phạt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận