Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 680 - Đứng Ở Sau Đèn Thì Tối



Chương 680 - Đứng Ở Sau Đèn Thì Tối




Dù sao, hiện tại người muốn mạng Bạch Nhạc, tuyệt đối không ít, nếu như Bạch Nhạc công khai rời đi, một khi hành tung bại lộ, chắc chắn sẽ đưa tới họa sát thân.
Nhưng vô thanh vô tức rời đi, mặc kệ là mình, hay là Mâu Kình Thần và Bạch Cốt Thần Giáo, muốn ngăn chặn Bạch Nhạc, khả năng cũng không dễ dàng như vậy.
- Phanh, ầm!
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng Tiểu Đoạn vẫn lựa chọn gõ cửa Lục phủ, mặc kệ như thế nào, cuối cùng hắn cũng phải lấy được một cái xác định mới có thể an tâm.
Chờ hồi lâu, lúc này Tiểu Đoạn mới nhìn thấy Lục Yên Nhiên.
- Thống lĩnh đại nhân, không biết đêm khuya tới chơi, là có gì chỉ giáo?
Lục Yên Nhiên đang từ trong giấc ngủ bị đánh thức, hiển nhiên sắc mặt không được quá tốt, lạnh lùng hỏi.
- Xin lỗi, đêm khuya quấy rối Lục tiểu thư, thật sự là bất đắc dĩ, tối nay có ma tu công kích phủ thành chủ sau đó chạy trốn! Phủ Chủ đại nhân, lo lắng cho an nguy của Lục tiểu thư và Bạch phủ chủ, vì vậy phái ta đến xem, quấy nhiễu Lục tiểu thư đúng là bất đắc dĩ, xin thứ tội.
Tiểu Đoạn hơi khom người, thả thấp tư thế, nhưng dưới chân lại không có nửa điểm ý tứ lui lại.
- Đa tạ đại nhân quan tâm, Lục phủ không có việc gì.
Lục Yên Nhiên khẽ khom người hoàn lễ, nhẹ giọng đáp.
- Không biết có thể gặp mặt Bạch phủ chủ hay không?
Tiểu Đoạn lại mở miệng hỏi lần nữa.
- Bạch đại ca đã rời đi rồi!
- Bạch phủ chủ đi khi nào vậy?
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Tiểu Đoạn liền trở nên căng thẳng, trầm giọng hỏi.
- Cụ thể thì ta không rõ, Bạch đại ca chỉ nói có Bạch Cốt Thần Giáo uy hiếp, đi ban ngày có thể sẽ gặp nguy hiểm, nên thừa dịp bóng đêm rời đi, buổi tối sau khi ăn cơm xong, liền nói lời từ biệt với ta.
Lục Yên Nhiên nhẹ giọng giải thích.
Tiểu Đoạn nhanh chóng suy nghĩ, có chút chần chờ, không tự chủ được liếc mắt nhìn, hắn thực sự không cam lòng, dưới loại tình huống này, hắn cũng không muốn quá mức đắc tội Lục Yên Nhiên.
Dù sao, cũng nghe đồn vị đại tiểu thư Lục gia này là nữ nhân của Bạch Nhạc.
Đừng thấy bây giờ Bạch Nhạc đã rời đi, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc không chết, thì có ai dám đơn giản đắc tội nữ nhân của hắn.
Dường như Lục Yên Nhiên nhìn thấu tâm tư của Tiểu Đoạn, nên hơi nghiêng người ra, nhường đường:
- Nếu thống lĩnh đại nhân không tin, có thể tự mình vào biệt viện Bạch đại ca ở nhìn một chút.
Một câu nói này đã gãi đúng chỗ ngứa, Tiểu Đoạn hơi hơi khom người:
- Vậy đắc tội Lục cô nương rồi.
Sau khi xin lỗi một tiếng, lúc này Tiểu Đoạn mới bước vào Lục phủ, đi thẳng đến biệt viện của Bạch Nhạc.
Chỉ là, đúng như dự tính, người đã sớm rời đi vườn không nhà trống, không còn bóng dáng Bạch Nhạc.
Sau khi nói xin lỗi lần nữa, lúc này Tiểu Đoạn mới dẫn người rời khỏi Lục phủ.
Ngay sau khi Tiểu Đoạn rời đi, Lục Yên Nhiên phái hạ nhân, trở lại gian phòng của mình, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Bạch đại ca, người phủ thành chủ đi rồi.
- Đa tạ Lục cô nương!
Bạch Nhạc ngồi ở trước giường, trên mặt lộ ra một nụ cười, ôn hòa mở miệng nói.
- Bạch đại ca, vị phủ chủ đại nhân này, là người xấu sao?
Lục Yên Nhiên đi tới bên cạnh Bạch Nhạc, nhẹ giọng hỏi.
- Chưa chắc là người xấu, nhưng ít ra... Không phải bằng hữu.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:
- Ngươi không cần lo lắng, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi và Lục gia, hắn sẽ không, cũng không dám ra tay với Lục phủ.
- Bạch đại ca, không phải ta lo lắng chuyện này...
Lục Yên Nhiên liền vội vàng giải thích.
- Ta hiểu.
Bạch Nhạc bật cười, nhẹ giọng nói:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi, sáng mai, ta sẽ tự mình rời đi, ngươi cứ coi như cái gì cũng không biết là được.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.
- Bạch đại ca!
Lục Yên Nhiên lại gọi Bạch Nhạc lại, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Hạ nhân còn chưa đi ngủ đâu, lúc này ngươi đi ra ngoài, ngộ nhỡ bị người nhìn thấy cũng không tốt, không bằng ở nơi này nghỉ ngơi đi.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lục Yên Nhiên càng ngày càng nhỏ, cũng may mà ban đêm, nên mới khiến người ta không nhìn thấy vẻ đỏ hồng trên mặt nàng.
Bạch Nhạc thoáng lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mặc dù không phải thật sự sợ bị hạ nhân Lục phủ nhìn thấy, lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, những người bình thường kia căn bản không có khả năng phát hiện ra hắn tồn tại, nhưng dù sao cũng không tiện từ chối ý tốt của Lục Yên Nhiên, hơn nữa, bây giờ Bạch Nhạc thật sự có chút mệt mỏi rã rời.
Giường Lục Yên Nhiên rất lớn, hai người ngủ cũng không lộ ra vẻ chật trội chút nào, nhưng loại khí tức gần trong gang tấc kia, vẫn khiến cho tim Lục Yên Nhiên đập như hươu chạy, nàng vừa có chút sợ hãi, lại vừa có chút chờ mong cái gì.
Chỉ là trừ tán gẫu cùng nàng một chút ra, Bạch Nhạc cũng không có cử chỉ nào vượt qua khuôn phép, cũng không lâu lắm, liền không chống cự nổi cơn buồn ngủ, dần dần ngủ mất.
Đương nhiên, Lục Yên Nhiên cũng không biết, khi nàng và Bạch Nhạc nói chuyện, toàn bộ Duyện Châu Thành đang cuồn cuộn sóng ngầm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận