Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1111 - Hóa ra là ngươi (2)



Chương 1111 - Hóa ra là ngươi (2)




Bạch Nhạc nhìn chằm chằm Vệ Phạm Dạ, lúc này hắn thật sự rất muốn trực tiếp giết chết tên này, nhưng trong lòng hắn biết rõ bây giờ mình không thể giết đối phương.
Khoan bàn đến sự việc giờ đã xé ra to, ắt sẽ có cao thủ của Đạo Lăng Thiên Tông tới, cho dù không phải thế thì thực lực của Vệ Phạm Dạ cũng không phải là thứ Tam hoàng tử có thể sánh kịp.
Chi dù là có Nghịch Ma Kiếm trong tay, chỉ dựa vào nửa tòa Tinh Cung, Bạch Nhạc cũng rất khó giành chiến thắng.
Dường như để xác nhận suy nghĩ trong lòng Bạch Nhạc, ngay sau đó có một giọng nói uy nghiêm vang lên.
- Dừng tay! Tại sao gây chuyện ở nơi này?
Trong nháy mắt, Triệu Thụy đột nhiên giống như tìm lại được chủ kiến, vội nói:
- Tam thúc, tên Bạch Nhạc này tùy tiện hành hung, muốn giết người của v Đại Càn ương triều, còn muốn uy hiếp con.
Người tới đương nhiên là Triệu Cảnh Xương.
Triệu Thụy đã nói trước với ông ta, nếu có thể ép Bạch Nhạc để lộ thân phận, Triệu Cảnh Xương sẽ đích thân ra tay giết Bạch Nhạc.
Chỉ không ngờ tới Bạch Nhạc hoàn toàn không để lộ thân phận, mà chỉ dựa vào một thanh kiếm Diệp Huyền đại sư tặng đã có thể xoay chuyển tình thế, phá vỡ thế trận mưu sát.
Bây giờ, mặc dù không nhận được tin gọi đến của Triệu Thụy, nhưng Triệu Cảnh Xương vẫn là người đầu tiên chạy tới.
Tuy nhiên, tình hình này thì ông ta hẳn không thể ra tay với Bạch Nhạc được.
Dùng một số thủ đoạn nhắm vào Bạch Nhạc trong lúc so tài còn thông cảm được, nhưng xét về mặt thể diện, dù sao ông ta là người đại diện cho Đạo Lăng Thiên Tông, phải luôn nhắc đến chữ lý.
- Hoang đường, nên xử lý như thế nào còn tới phiên ngươi chen miệng à?
Triệu Cảnh Xương phất tay áo, trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, ngươi còn gì muốn nói không?
Bạch Nhạc nhướn mày, chậm rãi nói:
- Đúng sai trắng đen đã có công lý! Đây là nơi ở của ta, thế nhưng có người đặt cấm chế ở nơi này, còn ra tay giết ta. Chẳng lẽ ta không thể đánh trả lại, chờ đưa cổ cho người ta chém sao?
Ngay từ khi chuẩn bị ra tay giết người, Bạch Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đối phương chọn cách ra tay ngay nơi ở của hắn, hơn nữa còn thiết lập trận pháp cấm chế ở biệt viện, những thứ này là bằng chứng không thể xóa bỏ. Có những điều này, cho dù hắn giết Tam hoàng tử thì cũng không ai có thể nói được gì, nhiều nhất chỉ là tới tính sổ mà thôi. Bây giờ Tam hoàng tử đã bình an vô sự, chỉ có một tên thuộc hạ chết, đương nhiên không gây tính là phiền toái gì.
Cho dù là Tam hoàng tử thì lúc này cũng không khỏi nghẹn họng, không nói được lời nào.
Cùng lúc đó, lại có thêm mấy âm thanh xé gió truyền đến, là nhóm người Ngô Văn Uyên phát giác ra được chỗ này có biến bèn cùng chạy tới.
Nhìn thấy Bạch Nhạc quả nhiên bình an vô sự, Ngô Văn Uyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không bỏ qua cơ hội trấn áp Tam hoàng tử, hắn lạnh lùng nói:
- Tam ca, Bạch phủ chủ là người của Đại Càn vương triều ta, cũng là người của ta, huynh không được ta cho phép đã tự ý tới giết hắn, là đạo lý gì?
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thập Nhất hoàng tử cũng không khỏi nheo mắt thất thần.
Ai có thể ngờ, bố cục hoàn hảo như vậy mà lại còn thất bại, hơn nữa một cao thủ còn bị giết.
Dù sao Tam hoàng tử không ngu ngốc, nói thế nào cũng sẽ không thừa nhận mình ra tay giết người trước, hắn ta lạnh lùng đáp lại:
- Nói năng hàm hồ, ta chỉ muốn tới hỏi hắn, do hắn tự ý gây chuyện, to gan phạm thượng.
- Đủ rồi! Đây là chuyện riêng của Đại Càn vương triều các người, bản tọa không tiện xen vào. Tuy nhiên ở trên Đạo Lăng sơn này, không được phép tự mình động thủ, người nào dám tùy ý ra tay, đừng trách bản tọa không khách khí.
Triệu Cảnh Xương hừ lạnh một tiếng, ông ta không nán lại, nói xong câu này thì quay người rời đi.
Bạch Nhạc không bị lộ thân phận, ông ta có đến cũng không có ý nghĩa gì.
Triệu Cảnh Xương đi rồi, hai người Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ dĩ nhiên cũng đi theo.
Chuyện đã làm xong, Vệ Phạm Dạ không ngốc, đương nhiên sẽ không ở lại tự tìm phiền phức. Hắn bị buộc đứng ra đã rước đủ phiền, không lý nào tiếp tục kích thích Bạch Nhạc nữa.
Đương nhiên, Triệu Cảnh Xương bỏ đi cũng không có nghĩa là chuyện này kết thúc.
Dù Tam hoàng tử có chống chế thế nào, tóm lại chuyện hắn ra tay với Bạch Nhạc cũng phải cho một câu trả lời thích đáng, chuyện này không chỉ liên quan đến Bạch Nhạc mà còn liên quan đến mặt mũi của Ngô Văn Uyên.
Nói không quá chút nào, dù bây giờ Bạch Nhạc bằng lòng không truy cứu nữa thì Ngô Văn Uyên cũng sẽ không đồng ý.
- Đi thôi, chuyện nhà thì chúng ta vẫn nên xử lý riêng, Tam ca cũng không muốn tiếp tục bị người khác chê cười, đúng không?
Ngô Văn Uyên liếc mọi người, lúc này mới xoay người quay về chỗ ở của mình.
Thật ra thì đến chỗ ở của Bạch Nhạc mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ là vị cao thủ dưới tay Tam hoàng tử tự bạo Tinh Cung đã hủy diệt cái biệt viện này rồi, căn bản là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Bạch Nhạc hơi đảo cổ tay, thu lại khí tức và Nghịch Ma Kiếm, rồi đi theo Ngô Văn Uyên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận