Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 539 - Đánh một cái tàn nhẫn (2)



Chương 539 - Đánh một cái tàn nhẫn (2)




Bạch Nhạc mở tay, lười biếng nói:
- Những đồ vật trong chiếc nhẫn của Ngô Tuyết Tùng ta đều đã xem qua, thế, nhưng trong đó lại không có một viên đan dược nào, lệnh bài để chứng minh thân phận của hắn cũng không có. Ngài đừng có nói với ta là những thứ này đều bị ngài ném đi nhá.
- ...
Câu này khiến Thanh Vương á khẩu, thậm chí còn phần thẹn quá hóa giận.
Một cái nhẫn trữ vật không tính là gì, nhưng ý của Bạch Nhạc rất rõ ràng. Bạch Nhạc đã đoán được trên người hắn có không gian trữ vật, nên khi hắn nói khi nào mở được bí tàng mới có đồ tốt cho Bạch Nhạc, dĩ nhiên là hắn không tin.
Chỉ một chi tiết nhỏ này đã khiến Bạch Nhạc nắm được sơ hở, điều này khiến Thanh Vương hơi bất dắc dĩ, tên khốn kiếp này sao có thể xảo quyệt như vậy chứ?
Thanh Vương thở dài một tiếng, không khỏi có chút bất đắc dĩ, giới chỉ của bản thân cũng không thể tùy tiện cho Bạch Nhạc được, thậm chí là nhìn cũng không cho tên tiểu tử thối này nhìn.
Trái phải bị đập một cái cực mạnh, nhưng Thanh Vương cũng lười so đo với loại tiểu bối như Bạch Nhạc, hắn lật bàn tay, cầm một khối ngọc bội màu xanh, rồi thản nhiên mở miệng:
- Bảo vật này tên là Cửu Long Ngọc Hoàn, đây chính là bảo vật hộ thân mà ngày xưa bản vương đích thân luyện chế, có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải. Nếu như ngươi nguyện ý thì lấy Phá Tinh Đan ra, nếu không bản vương lập tức bỏ đi.
Có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải.
Một câu nói kia lập tức khiến lòng Bạch Nhạc dao động, ánh mắt hắn nhìn xuống hình rồng trên ngọc bội màu xanh liền không dời đi nữa.
Đây mới chính là bảo vật hộ thân thật sự.
Cho dù bây giờ trên người Thanh Vương cũng không còn nhiều, nhưng đây là một trong những vũ khí bảo mệnh chân chính của Thanh Vương, có thể lấy ra được, cũng mang ý nghĩa rằng sự nhẫn nại của Thanh Vương đã tới cực hạn.
Trong loại tình huống này, nếu Bạch Nhạc vẫn lòng tham không đáy như xưa, chỉ sợ sẽ ép Thanh Vương cùng hắn nhất phách lưỡng tán(*) mất.
(*) Nhất Phách Lưỡng Tán: Cái này giống như nhất đao lưỡng đoạt, một phát chặt đứt, thoáng hơn là dứt khoát chia tay/tách ra.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Nhạc đâu còn gì phải do dự, hắn ngay lập tức đồng ý:
- Đạ tạ Thanh Vương ban cho, tiểu bối rất cảm kích.
Tiếp nhận Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay Thanh Vương, đồng thời Bạch Nhạc cũng đưa Phá Tinh Đan ra.
Cầm Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay, Bạch Nhạc thật sự thích đến nỗi không nỡ buông tay, cầm trong tay liền cảm thấy có một cỗ linh khí quanh quẩn, trên ngọc bội khắc chín con rồng, sinh động như thật, giống như lúc nào cũng có thể sống dậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Nhạc, cơn tức giận trước kia của Thanh Vương cũng tan đi rất nhiều.
Nghiêm túc nghĩ lại thì lần này hắn có thể thuận lợi đoạt xá như vậy, cũng do Bạch Nhạc giúp hắn, quan trọng hơn là hắn đã nhìn ra trên người Bạch Nhạc có tiềm lực cực lớn, chính như hắn nói, mười năm sau, Bạch Nhạc tất sẽ vang danh thiên hạ.
Bây giờ nhìn như bị Bạch Nhạc đánh rất ác, nhưng trên thực tế cũng có thể xem như một đoạn duyên phận, được và mất trong chuyện này lại đơn giản như vậy.
Có lẽ bây giờ thằng nhãi này vẫn chưa nhận ra đâu.
Thế nhân đều nói, Thanh Vương tàn nhẫn đa nghi, nhưng trên thực tế nếu chỉ đơn thuần là hạng người tàn nhẫn khát máu thì sao có thể trổ hết tài năng ở trong hoàng thất Đại Càn tranh đấu khốc liệt, trở thành Thanh Vương Bất Tử uy chấn thiên hạ.
- Thằng nhãi, tự giải quyết cho tốt đi.
Thanh Vương chăm chú nhìn Bạch Nhạc một lúc rồi bước lên một bước, lần nữa kích hoạt truyền tống trận, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đến tận lúc xác nhận Thanh Vương đã rời đi, bây giờ Tô Nhan mới thở dài một hơi.
Vị Thanh Vương Bất Tử này mang đến áp lực rất lớn cho nàng ta, dù trên người đối phương không hề có tia linh khí nào, giống như người bình thường, nhưng loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia lại khiến cho người ta không rét mà run.
Thật sự không phải nói quá, tình huống lúc nãy khiến cho nàng ta không thốt nổi nên lời.
- Công tử, hồi nãy người làm ta sợ muốn chết. Đấy là Thanh Vương Bất Tử đó, vậy mà người lại dám đánh hắn một đòn.
Mặc dù vừa mới sợ hãi, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Bạch Nhạc, Tô Nhan lại tràn đầy khâm phục và vui sướng.
- Thanh Vương Bất Tử thì sao, rốt cuộc cũng chỉ là người mà thôi.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp.
Lúc trước khi đối mặt với Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc còn không khiếp sợ, huống chi là bây giờ.
Thanh danh của Thanh Vương Bất Tử lớn, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc thì còn kém xa Thông Thiên Ma Quân.
- Công tử, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chờ.
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Bất kể Dạ Thần Hi hay là Triệu Thụy cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn nữa, Thanh Vương cũng sẽ không yên lặng dễ dàng như thế, qua mấy ngày nữa, sát trận bên ngoài Thanh Vương Lăng tất sẽ bị phá, đến lúc đó, chúng ta có thể rời đi.
- Năm ngày rồi, vẫn không có một chút manh mối nào, Triệu sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận