Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 534 - Sụp đổ (2)



Chương 534 - Sụp đổ (2)




Văn Trạch và những người khác cười khổ một cái, rồi ôm quyền hướng về phía Bạch Nhạc, sau đó theo Triệu Thụy đi.
Mọi người đều biết tại sao Triệu Thụy lại ghét Bạch Nhạc đến như vậy, nhưng lại không thể nói ra, họ cũng chỉ có thể cho Bạch Nhạc một ánh mắt đồng tình.
- Công tử, tên họ Triệu này thật khiến người ta ghét, đợi Tiểu Nhan có được tu vi Tinh Cung cảnh nhất định sẽ làm hắn đẹp mặt.
Vừa rồi có người khác ở đây, Tô Nhan không tiện đáp lời, nhưng khi thấy đối phương rời đi, nàng ta lập tức thấy bất bình cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người của Đạo Lăng thiên tông từ trước tới nay mắt luôn cao hơn đầu, huống chi người ta còn là đệ tử chân truyền, là thiên chi kiêu tử. Xem thường ta cũng đúng, chúng ta không cần so đo với hắn.
- Có gì đặc biệt hơn người chứ?
Tô Nhan nhếch miệng khinh thường:
- Chỉ là một đệ tử chân truyền như hắn, có chỗ nào có thể so được với thân phận của công tử?!
Truyền nhân của Thông Thiên ma quân, thân phận này coi như quá có sức nặng.
Nếu Thông Thiên ma quân còn sống, Bạch Nhạc có thể ngang nhiên đi khắp thiên hạ, luận thân phận, có lẽ chỉ có Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh nữ mới có thể so sánh được với hắn.
Chỉ tiếc, hiện tại thân phận của Bạch Nhạc không thể bại lộ ra, quả thực giống như cẩm y dạ hành* vậy.
*Cẩm y dạ hành: Áo gấm đi đêm, ý chỉ có những thứ đẹp đẽ/ hào nhoáng hoặc tài năng hơn người, nhưng buộc phải che giấu.
- Được rồi, đã đến lúc chúng ta đi tìm Thanh Vương.
Bạch Nhạc phất tay áo, hắn hơi híp mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
Linh Khư Quả bị tổn thất, Bạch Nhạc thực sự rất đau lòng, hắn cũng nên tìm cơ hội để cứu vãn mới được.
Bây giờ có thể đi tìm Thanh Vương, rất có hi vọng có thể lấy được bí tàng của Thanh Vương, cho dù chỉ là một chút lợi ích thì cũng là đồ tốt.
Đối với hành tung của vị Thanh Vương này, Bạch Nhạc có thể đoán được mấy phần.
- Người thật sự muốn đi tìm Thanh Vương sao?
Tô Nhan hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi Thanh Vương, nàng ta lo lắng hỏi.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên nụ cười rạng rỡ, từ tốn đáp:
- Yên tâm, cho dù bây giờ Thanh Vương vẫn còn có một số món bảo mệnh, nhưng nói muốn uy hiếp ta, sợ là cũng không thể. Nếu thật sự bị ta đoán trúng thì cũng nên đánh hắn một chút mới được.
Bạch Nhạc không muốn giết chết Thanh Vương, thế, nhưng cũng phải làm cho Thanh Vương cảm thấy kiêng dè, không dám tùy tiện tiết lộ thân phận truyền nhân Ma Quân của hắn.
Bây giờ có lẽ Thanh Vương còn chưa biết Thông Thiên ma quân có ý nghĩa gì, nhưng một khi hắn rời khỏi lăng mộ này, hắn dĩ nhiên sẽ hiểu được, đến lúc đó, nếu muốn yêu cầu Thanh Vương không được tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ rất khó khăn.
Huống chi đối với Bạch Nhạc mà nói, bây giờ chỉ sợ chính là cơ hội duy nhất để hắn uy hiếp được Thanh Vương, dọa dẫm hắn để trục lợi, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha dễ dàng được!
Nhưng phải đi đâu để tìm Thanh Vương?
Đới với những người khác mà nói, có lẽ sẽ rất khó để biết phải đến nơi nào để tìm Thanh Vương, dù sao thì họ cũng vừa tiến vào Thanh Vương Lăng không được bao lâu, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này lại hoàn toàn khác biệt. Hắn cùng với Tô Nhan ở chỗ này cả một tháng trời, đối với lăng mộ này quả thực rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí Bạch Nhạc đã đi vào hầu hết các địa cung, muốn biết được hành tung của Thanh Vương cũng không quá khó khăn.
Đan Các.
Trong số các cung điện trong Thanh Vương Lăng này, giúp ít nhiều nhất cho việc tu luyện của Thanh Vương phải kể đến Đan Các.
Thanh Vương vừa mới tán công, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục thực lực thì đan dược chính là lựa chọn tốt nhất, thậm chí vốn không cần chạy khắp nơi tìm hắn, chỉ cần ở tại Đan Các ôm cây đợi thỏ, Bạch Nhạc có lòng tin nhất định có thể đợi được Thanh Vương.
Sau khi xác định rõ mục đích, cùng với việc Bạch Nhạc đã quen thuộc với địa cung, hắn liền nhanh chóng đi tới Đan Các.
Những thủ vệ đất nung vốn đang canh gác ở phía trước của Đan Các đã sớm bị giết bởi mấy người tu hành xông vào, chỉ là bên trong Đan Các có cấm chế, bọn họ lại không có cách gì để có thể xông vào nên chỉ có thể từ bỏ. Do đó Bạch Nhạc muốn tới gần dĩ nhiên là không có khó khăn gì.
Bàn tay hắn đặt trên cửa điện Đan Các, vận Thông Thiên ma công, trong khoảnh khắc đã làm cấm chế nhiễu loạn, sau đó hắn đẩy cửa dẫn Tô Nhan vào.
Tô Nhan từ lâu đã sớm biết Bạch Nhạc có cách để vào Đan Các, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, mắt nàng ta vẫn không khỏi sáng ngời.
Bạch Nhạc và Tô Nhan bước vào xong, cấm chế đã khôi phục lại lần nữa. Cửa điện đóng lại, một chút manh mối cũng không nhìn ra, cho dù người khác có đi đến trước cửa Đan Các, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Tô Nhan khẽ hỏi, rồi tò mò đưa mắt nhìn xung quanh:
- Công tử, những viên đan dược kia được lấy từ đây sao?
- Không sai.
Bạch Nhạc gật đầu, khẽ nói:
- Những viên đan dược vô dụng lúc trước, còn lại bao nhiêu đều đưa hết cho ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận