Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1065 - Văn Trạch giải vây



Chương 1065 - Văn Trạch giải vây




- Hay cho một thanh Huyết Sát Thương!
Đệ tử cầm đầu của Thái Cực Đạo kia đỡ được một kích của Thư Khánh Dương, sắc mặt hắn ta cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Nghe qua tên của Khánh Dương công tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lúc nói chuyện, đệ tử Thái Cực Đạo kia đồng thời tán đi lực đạo ở trong tay, rồi hơi chắp tay lại.
- Thái Cực Đạo, Tiêu Dật Phong.
Nếu như nói ngay từ lúc đầu, Thư Khánh Dương còn không có phản ứng gì, như vậy thì bây giờ khi nghe tới cái tên Tiêu Dật Phong này, lông mày hắn cũng không nhịn được chợt nhướng lên.
Thái Cực Đạo, Tiêu Dật Phong!
Đối với loại gà mờ cái gì cũng không biết như Bạch Nhạc thì có lẽ chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng đối với các tông các phái và thiên tài chân chính, thì tuyệt đối không có khả năng chưa từng nghe qua cái tên này.
Một trong những thiên tài nổi bật nhất của Thái Cực Đạo, cũng là người có thanh danh vang nhất.
Có thể nói rằng, ngoại trừ Vân Mộng Chân ra, loại thiên kiêu của Thiên Tông như Tiêu Dật Phong cũng đã là nhân vật thiên kiêu đứng đầu nhất thế hệ này rồi.
Lần này trước khi Thư Khánh Dương lên Đạo Lăng sơn, hắn đã đặc biệt chú ý tới tin tức của Tiêu Dật Phong, chỉ là lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã đụng phải.
Nhưng mà, bây giờ rõ ràng cũng không phải là thời cơ thích hợp để giao thủ, Thư Khánh Dương chỉ khẽ hừ một tiếng, hờ hững nói:
- Lúc Đại hội Đạo môn, tự nhiên sẽ lĩnh giáo cao chiêu.
Cuộc giao chiến trong chớp nhoáng giữa Thư Khánh Dương và Tiêu Dật Phong này tuy đơn giản, nhưng trên thực tế, hai người đều có sự lý giải đại khái với thực lực của đối phương.
Ai cũng không nắm chắc.
Bàn về danh tiếng, Thư Khánh Dương và Tiêu Dật Phong cùng vang dang thiên hạ, bàn về bối cảnh, mặc dù Thái Cực Đạo thân là một trong tam đại Thiên Tông, nhưng Đại Càn vương triều cũng chiếm danh phận đại nghĩa, nói nghiêm túc thì tình hình không nằm dưới quyền của Thiên Tông.
Ai cũng không nắm chắc, cho nên ai cũng không dám tùy tiện ra tay.
Chỉ là Tiêu Dật Phong không định dễ dàng bỏ qua cho Bạch Nhạc như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, thản nhiên nói:
- Bạch Nhạc, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Bạch Nhạc của Thanh Châu.
Ban đầu đúng là Tiêu Dật Phong không biết Bạch Nhạc là ai, thậm chí cho dù là Bạch Nhạc xưng tên, hắn ta vẫn không liên tưởng được, nhưng khi hắn ta nhìn thấy Bắc Đẩu Kiếm Trận, cảm nhận được thực lực kiếm đạo mạnh mẽ kia, rất nhiều mảnh vỡ trong trí nhớ trong nháy mắt đã liên kết lại.
Bạch Nhạc của Thanh Châu.
Trên đời này có rất nhiều người trùng tên, thậm chí nội ở Thanh Châu thôi e là cũng có rất nhiều người tên Bạch Nhạc.
Nhưng mà, Bạch Nhạc có thể bước vào Đạo Lăng Thiên Tông, đứng ở trước mặt hắn ta, cả thiên hạ e là chỉ có một người.
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, nói:
- Có thể được Tiêu sư huynh nhớ tên, Bạch Nhạc hết sức vinh hạnh!!!
Ngoài miệng nói là vinh hạnh, nhưng trên mặt Bạch Nhạc lại không nhìn ra được chút ‘vinh hạnh’ nào, thậm chí còn thể hiện vài phần lạnh lùng.
Tiêu Dật Phong cười lạnh, thản nhiên nói:
- Thảo nào lại quy phục Đại Càn vương triều, ta đã quên ngươi vốn không nằm trong Huyền Môn. Bạch phủ chủ, tự trân trọng lấy.
- Lời này của Tiêu sư huynh có ý gì?
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, không có chút ý sợ hãi nào mà lên tiếng không khoan nhượng:
- Nếu Đại Càn vương triều đã có thể được mời tới tham gia Đại hội Đạo môn thì đương nhiên đã được coi là một trong Huyền Môn, dựa vào cái gì mà phải bị gạt ra? Lời này, Tiêu sư huynh nói thay cho Thái Cực Đạo hay sao?
Nếu đã trà trộn vào vương triều Đại Càn rồi, Bạch Nhạc cũng không muốn tách bạch quan hê, thậm chí túm lấy Đại Càn vương triều mọi lúc mọi nơi mới là hành động thông minh nhất.
Câu nói này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi biến sắc. Kể cả bản thân Tiêu Dật Phong cũng hơi nhướn lên.
Lời này hắn ta không dám tiếp.
Mặc dù chuyện bài xích Đại Càn vương triều ra khỏi Huyền Môn gần như đã là chuyện mà tất cả mọi người đều thừa nhận, cho dù là bản thân Đại Càn vương triều cũng không thèm để ý, nhưng mà lời này tuyệt đối không thể nói ra ngoài được.
- Miệng lưỡi sắc nhọn!!!
Tiêu Dật Phong liếc Bạch Nhạc, mặc dù không nói tiếp, nhưng cũng không có ý nói xin lỗi. Ở đây chỉ có hai ‘người ngoài’ là Bạch Nhạc và Thư Khánh Dương mà thôi, chỉ cần xoay người sang chỗ khác, hắn ta không thừa nhận tất cả là được, lại không cần cố ý giải thích.
Bạch Nhạc cũng không tiếp tục nắm lấy không buông nữa, đối với hắn, ý đến đây là đủ rồi.
Lúc này vốn không phải là lúc trở mặt, huống chi, trong lòng Bạch Nhạc vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, vẫn luôn khống chế mâu thuẫn nằm giữa Thái Cực Đạo và Đại Càn vương triều, chứ không phải là chuyển nó thành phiền phức cá nhân giữa hắn và Thái Cực Đạo.
Nói một câu không khách sáo, đừng nhìn bây giờ Bạch Nhạc thân là phủ chủ Thanh Châu, thậm chí cho dù có thêm cái thân phận truyền nhân của Ma Quân đi nữa thì cũng không đủ nặng để làm kẻ địch với Thái Cực Đạo.
Một trong tam đại Thiên tông của thiên hạ, đây tuyệt đối không phải nói chơi.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người nhận thấy được khác thường mà chạy tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận