Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 814 - Chặn giết trên đường núi



Chương 814 - Chặn giết trên đường núi




Mai Vĩnh Giang thở dài một hơi, lúc này mới nhượng bộ, nói:
- Nếu ngươi đã khăng khăng muốn ra tay, thì phải ra tay gọn gàng một chút, không nên để lại bất cứ tai họa ngầm nào. Lần này, người cùng trở về Thanh Châu với hắn ta còn có Tô Nhan và Tiêu Hành Nhất.
Mâu Kình Thần nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói:
- Mai trưởng lão yên tâm, ta sẽ không thất bại hai lần trên cùng một người đâu.
Lúc trước khi hắn ta đến Duyễn Châu giết Bạch Nhạc, chính là vì kiêng kỵ quá nhiều mới khiến Bạch Nhạc chạy khỏi cảnh chầu trời, cũng đưa tới những phiền phức sau này.
Lần này, dù thế nào thì hắn ta cũng sẽ không lặp lại sai lầm này nữa.
Cũng phải cho Bạch Nhạc biết được, tỷ thí thắng hay bại không có bất cứ liên quan gì đến thực lực chân chính.
Toàn bộ Duyễn Châu này, hắn ta chính là thiên kiêu duy nhất.
Bây giờ là Bạch Nhạc, sau đó còn có Vệ Phạm Dạ, hắn ta sẽ dùng thực lực để chứng minh, cái gì mới là thiên kiêu vô song thật sự.
Mâu Kình Thần bước ra ngoài một bước, thân hình cũng biến mất khỏi tầm mắt Mai Vĩnh Giang.
Đường núi dài dằng dặc, ba người nhóm Bạch Nhạc cũng không gấp, cứ thong thả mà đi.
Trong rừng có tiếng suối chảy truyền tới, ngược lại có vẻ tĩnh mịch lạ lùng.
Tô Nhan đánh giá chung quanh, tò mò hỏi:
- Công tử, ta nghe nói người đã gặp được Tiểu Hi Nhi trên đường trở về tông môn phải không?
- Đúng vậy!
Bạch Nhạc khẽ cười, giải thích:
- Chính là trên con đường núi này, tiểu nha đầu đó muốn lừa lấy ngựa của ta!
Nói tới đây, Bạch Nhạc không khỏi thấy hơi buồn cười.
- Công tử là cảm thấy Tiểu Hi Nhi đáng thương sao? Ta thấy chưa chắc đâu!
Tô Nhan bĩu môi, nói:
- Ta cảm thấy là do vị Lục cô nương kia xinh đẹp nên công tử mới động lòng trắc ẩn. Nếu đổi lại là nha đầu xấu xí như ta, e là người sẽ chả thèm nhìn một cái!!!
- ...
Bị Tô Nhan chế giễu thẳng thừng như thế, Bạch Nhạc không khỏi có hơi xấu hổ.
Nói công bằng, thật ra thì lời Tô Nhan nói cũng không phải không có lý. Giả sử lúc đó là một nha đầu xấu xí, hoặc là nam nhân, e là bản thân hắn thật sự sẽ không xen vào chuyện của người khác rồi.
Thì cũng không phải nói hắn có tâm tư dơ bẩn gì với tỷ muội Lục gia, mà là thiên tính tự nhiên của con người, đối với sự vật tốt đẹp dĩ nhiên sẽ nhiều thêm một phần thương xót.
Mỹ nữ, đương nhiên cũng tính là sự vật tốt đẹp!!!
Bạch Nhạc cười lắc đầu, chỉ đành lượn sang vấn đề khác mà trả lời:
- Nếu ngươi là cô nàng xấu xí, vậy trên đời này thật sự sẽ chẳng còn bao nhiêu mỹ nhân nữa.
- Thật sự không có mấy người, vậy chính là có vài người còn đẹp hơn ta rồi!
- ...
Bạch Nhạc vốn muốn khen Tô Nhan, nhưng tư duy của nữ nhân, hắn thật sự theo không kịp, vừa mở miệng đã bị chặn ngang!!!
Tô Nhan tiến tới bên cạnh Bạch Nhạc, vừa nhìn hắn chằm chằm vừa truy hỏi không thôi:
- Ta biết, Thánh Nữ là một vị, điều này ta tâm phục khẩu phục. Nhưng mà công tử nói là ‘không có mấy người’, vậy là nói ngoại trừ Vân tiên tử ra còn có người khác nữa. Đó là ai?
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích lần nữa:
- Không có! Ta chỉ thuận miệng nói vậy, thật sự không có phức tạp như ngươi nghĩ đâu!
- Ta không tin đâu! Công tử là theo bản năng thốt ra, chắc chắn không đơn giản như vậy, ít nhất cũng còn một nữ nhân nữa. Đó rốt cuộc người nào, công tử người nói cho ta biết đi, chí ít cũng phải để ta chịu phục, có đúng không?
Tô Nhan tiếp tục vặn hỏi, nửa phần cơ hội để Bạch Nhạc lấp liếm lấy lệ cũng không cho.
- Tô cô nương, ta cảm thấy là cô suy nghĩ nhiều rồi!
Tiêu Hành Nhất chen miệng:
- Ngoại trừ vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia, ta thực sự nghĩ không ra trên đời này còn có người nào đẹp hơn cô. Dù là vị biểu muội nổi danh mỹ nhân ở Duyễn Châu kia của ta, so với Tô cô nương cũng không bằng!
Lời này Tô Nhan thích nghe, nàng ta lập tức cho Tiêu Hành Nhất một nụ cười hài lòng:
- Nhưng mà công tử không cảm thấy thế, ở trong mắt công tử, người ta chính là một nha đầu xấu xí!
- Nói bậy, ta nói thế bao giờ?
- Ngoài miệng dĩ nhiên công tử không nói, nhưng trong lòng thì chắc chắn có.
Được đấy, bây giờ bắt đầu hành xác rồi!!!
Bạch Nhạc đảo mắt, sáng suốt quyết định không nói chủ đề này nữa.
Nữ nhân loại sinh vật này, mặc kệ là tuổi lớn hay nhỏ thì đều không nói đạo lý như nhau!!!
Tiêu Hành Nhất cũng rất thông minh, liền thuận thế chuyển đề tài:
- Bạch sư huynh, qua khỏi ngọn núi này chính là địa giới Thanh Châu rồi à?
Bạch Nhạc gật đầu, khẽ đáp:
- Không sai, nhưng dựa theo tốc độ hiện giờ của chúng ta thì sợ là ít nhất còn phải đi thêm một ngày nữa.
- Lần này đi, không biết bao lâu mới có cơ hội trở về!!!
Tiêu Hành Nhất thở dài một hơi, nói khẽ.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Duyễn Châu, sau đó thì trực tiếp đến Linh Tê Kiếm Tông, trước giờ chưa từng rời đi, nhưng hôm nay lại phải đến Thanh Châu, trong lòng dĩ nhiên vẫn có phần luyến tiếc.
- Có lâu hay không thì phải xem đệ mạnh bao nhiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận