Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 127 - Chuyến này đi qua năm



Chương 127 - Chuyến này đi qua năm




Hơi ngẩn ra, Vân Mộng Chân không khỏi nhớ tới vụ cá cược của mình và Bạch Nhạc lúc trước.
Không chờ Vân Mộng Chân trả lời, Bạch Nhạc liền giải thích,
- Lấy mười năm làm hạn định, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, dùng một loại... Thân phận ngang hàng.
- Điều đó là không có khả năng!
Cơ hồ là không cần nghĩ, Vân Mộng Chân phủ định một cách tuyệt đối.
Nàng ta vừa nói sau này sẽ không gặp lại, Bạch Nhạc lại nói nhất định sẽ gặp lại, nếu không có một câu về sau, có lẽ Bạch Nhạc là giở chút khôn vặt, cược vào vận khí! Nhưng, dùng thân phận ngang hàng gặp lại nàng ta, thì sao có thể như vậy được.
- Hai tháng trước, ngươi cũng nói như vậy.
Không hề bận tâm, Bạch Nhạc thuận miệng trả lời.
- ...
Lần này lại tới lượt Vân Mộng Chân có chút không nói ra lời, đúng vậy, hai tháng trước, không phải nàng ta cũng cảm thấy Bạch Nhạc muốn mở Linh Phủ trong ba tháng là người si nói mộng ư?
Trên đời này, đích xác không có chuyện gì tuyệt đối.
- Được! Ta cược với ngươi.
Trầm mặc một lát, Vân Mộng Chân chậm rãi gật đầu.
- Chậm đã, chúng ta vẫn chưa nói tiền cược.
Bĩu môi, Bạch Nhạc tức giận nói,
- Ngươi đừng gạt ta giống như lần trước.
Nhắc tới cái này, khóe miệng Vân Mộng Chân không khỏi mỉm cười.
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
- Cược ngươi!
Nhìn thẳng vào mắt Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc tự tin mở miệng nói,
- Giống như lúc ở hậu sơn.
Bạch Nhạc còn chưa nói hết, Vân Mộng Chân đã hiểu ý tứ của hắn, trên mặt lập tức đỏ bừng, trong mắt lại lộ ra vẻ tức giận, mắt thấy có dấu hiệu sắp nổi bão.
Đó tuyệt đối là thời khắc xấu hổ nhất trong cả đời này của Vân Mộng Chân, cho dù hiện tại nhớ lại, cũng vẫn xấu hổ tới cả người nóng lên, tên khốn khiếp này còn dám nhắc lại, khiến nàng ta có thể không tức sao.
- Không phải ngươi nói không thể à? Sao, không dám cược ư?
Mí mắt đột nhiên nhướn lên, Bạch Nhạc vội vàng mở miệng nói.
Không dám ư?
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân ngược lại trở nên bình tĩnh,
- Nếu ngươi thua thì sao?
- Nếu ta thua, vậy sẽ như ngươi nói, chuyến này đi, sau này không gặp lại nữa, còn có thể thua ngươi được gì?
Lắc đầu, Bạch Nhạc lạnh lùng trả lời.
- Nếu vậy cũng chỉ có ta chịu thiệt à?
Vân Mộng Chân nhướn mày, bất mãn hỏi ngược lại.
- Ai cũng thiệt, vừa hay huề nhau.
Nhún vai, Bạch Nhạc thờ ơ nói,
- Vả lại, phần thắng nhiều hơn thì nên chịu thiệt, thế mới công bằng.
Phần thắng nhiều một chút, lời này Vân Mộng Chân cũng rất đồng ý, cũng có thể từ đó mà nghe ra Bạch Nhạc kỳ thật vẫn chưa mất đi lý trí.
- Không được!
Trợn mắt, Vân Mộng Chân thản nhiên mở miệng nói,
- Công bằng, đó là chuyện của nam nhân các ngươi, ta là nữ nhân, nào có đạo lý khiến nữ nhân chịu thiệt?
- ...
Lời này nghe thì có chút không phân rõ phải trái, nhưng trong lòng Bạch Nhạc ngược lại cảm thấy hơi ấm áp.
Không phân rõ phải trái, có nghĩa là, Vân Mộng Chân mà mình quen thuộc đã trở lại, chứ không phải Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng đó.
Xòe tay, Bạch Nhạc bất đắc dĩ nói,
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Rất đơn giản, nếu ngươi thua... Ta muốn ngươi cũng giống như ta, phụng đạo cả đời, được không?
Ngẩng đầu lên, Vân Mộng Chân bĩu môi, vẻ mặt khinh thường hỏi ngược lại.
Mí mắt đột nhiên giật giật, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.
Nữ nhân này quả nhiên vẫn mãnh liệt như trong ấn tượng, cả đời phụng đạo, đây là muốn mình cả đời cũng không cưới vợ à?
- Được!
Ngẩng đầu, nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng trả lời,
- Nếu không làm được, ta sẽ cùng ngươi cả đời phụng đạo.
Xoay người đi, lại đưa lưng về phía Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân vẫn là khẩu khí xem thường Bạch Nhạc,
- Đừng tự dát vàng lên mặt mình, ta mới là phụng đạo tu hành, với tư chất của ngươi... Nhiều nhất chỉ xem như một kẻ đáng thương sống cô độc cả đời thôi.
- Tùy ngươi nói thế nào cũng được,
Cười khẽ, Bạch Nhạc tùy ý trả lời,
- Nói chung ta sẽ không thua.
- Vừa rồi là ai nói, phần thắng nhiều một chút, nên chịu thiệt thì mới công bằng?
- ... Vân Mộng Chân, ngươi có thể phân rõ phải trái không?
Trợn mắt, Bạch Nhạc tức giận trách mắng.
- Không! Ngươi thấy nữ nhân nào nào biết phân rõ phải trái chưa?
Mỉm cười, Vân Mộng Chân trả lời, rất đúng lý hợp tình.
- ...
Cũng không chờ Bạch Nhạc nói tiếp, Vân Mộng Chân tung người nhảy lên, nghênh đón ánh trăng, bay thẳng xuống dưới núi, áo trắng như tuyết, phiêu nhiên như tiên, không nhiễm phàm trần.
- Bạch Nhạc! Chuyến này chia tay, không hẹn ngày gặp lại.
Người ở không trung, Vân Mộng Chân lại lặp lại những lời này, trực tiếp biến mất trong bóng đêm.
Chỉ là lần này, Vân Mộng Chân không khống chế thanh âm, không chỉ Bạch Nhạc, cũng khiến đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi theo xa xa nghe rõ.
Đây vốn là một lần cáo biệt!
Nhưng lại không còn là Vân Mộng Chân cáo biệt, mà là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông cáo biệt.
Cùng một câu, nhưng ý nghĩa đại biểu dường như lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu không ngày gặp lại, đây chính là tuệ kiếm trảm tơ tình, không có chút lưu luyến, từ biệt này chính là vĩnh biệt.
Ánh trăng lặng lẽ, lại càng lúc càng lạnh.
Đứng trên đỉnh núi, nhìn bóng lưng của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc im lặng mà đứng, suy nghĩ lại càng bồng bềnh đi xa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận