Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 754 - Biển máu ngập trời (2)



Chương 754 - Biển máu ngập trời (2)




- Đừng làm người khác buồn nôn, lão quái vật Đoạn Thiên Thương sống mấy trăm năm nay, đáng lý nên mục nát từ lâu rồi!
Vân Mộng Chân khẽ hừ một tiếng, không có ý định chừa mặt mũi cho Đoạn Thiên Thương, lạnh lùng mở miệng nói.
Một câu nói kia, triệt để chọc giận Đoạn Thiên Thương.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt cũng biến thành dữ tợn.
- Ra vẻ thanh cao, Đạo Lăng Thánh Nữ mỗi đời đều gắn gương mặt này! Ta ngược lại muốn xem xem, sau khi ta bắt được ngươi, ngươi còn dám làm càn như thế hay không!
Trong lúc nói chuyện, Đoạn Thiên Thương đập Chiết Phiến trong tay xuống, trong chớp mắt, một cỗ yêu phong nổi lên, vụt thẳng tới chỗ Vân Mộng Chân.
Ông!
Lông mày Vân Mộng Chân nhíu lại, bỗng nhiên kiếm trong tay ra thoát vỏ mà ra, một sợi kiếm mang đảo qua, dường như trong nháy mắt chém đứt yêu phong vừa thổi tới.
Oanh!
Trong tức khắc, sóng lớn ngập trời, toàn bộ huyết hải như sôi trào, dâng lên tận mặt.
Linh Lực Thành Hải!
Dường như toàn bộ huyết hải đều bị Đoạn Thiên Thương khống chế, trở thành lĩnh vực của hắn, phong kín một vùng không gian!
...
Biển máu ngập trời!
Mặc dù cách nhau rất xa, nhưng chấn động khủng bố kia, vẫn có thể kinh động đến tất cả mọi người trên thuyền lớn, trên thực tế không cách nào không kinh động được!
Một hải vực dài tới mấy chục dặm, vậy mà giờ khắc này trực tiếp bị nhấc lên, dường như trong tích tắc, biển máu kia như dâng cao lên mấy chục mét, tình cảnh như vậy, sao có thể khiến người khác không sinh lòng sợ hãi.
Đây mới là thực lực của Tinh Hải Cảnh sao? Chỉ một cái phất tay, có thể long trời lở đất, lực dẫn động thiên nhiên, giống như thần linh!
Đừng nói là người khác, ngay cả Bạch Nhạc, bây giờ cũng nhịn không được da đầu rần rần tê dại!
Không khoa trương chút nào, nếu như không phải cách nhau cực xa, mà là ở biên giới huyết hải, chỉ sợ trong nháy mắt đó, toàn bộ thuyền lớn đã bị đánh úp, năng lực dưới Tinh Cung Cảnh, chỉ sợ ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, lập tức mất mạng.
- Bạch phủ chủ, ngươi có gan đi với ta một chuyến không?
Ánh mắt Mưu Kình Thần thoáng nhìn về phía Bạch Nhạc, nhàn nhạt mở miệng nói.
Trước đó đã nói, nếu Thánh Nữ gặp nạn, tất nhiên phải ra tay tương trợ, chỉ là tình cảnh này, những người khác làm gì có tư cách nhúng tay vào, Mưu Kình Thần trực tiếp chỉa đầu mâu về phía Bạch Nhạc.
- Muốn còn chẳng được!
Lông mày Bạch Nhạc khẽ nhếch lên, không có chút do dự, lập tức hồi đáp.
Thực ra với tình huống này, cho dù Mưu Kình Thần không mở miệng, tất nhiên Bạch Nhạc sẽ không dễ dàng rời đi, lời nói của Mưu Kình Thần, ngược lại lại cho hắn một lý do chính đáng hơn, đương nhiên sẽ không chút do dự.
Bạch Nhạc đồng ý dứt khoát như thế, cũng khiến Mưu Kình Thần có chút bất ngờ, Mưu Kình Thần lườm Bạch Nhạc một lúc, sau đó bước lên một bước, dẫn đầu đạp trên thủy triều, đi về phía huyết hải.
- Công tử!
Tô Nhan nhìn Bạch Nhạc, khẩn trương mở miệng nói.
Lúc trước khi còn ở Linh Tê Kiếm Tông, nàng đã gặp Vân Mộng Chân, tất nhiên cũng hiểu rõ vị trí của Vân Mộng Chân trong lòng Bạch Nhạc, chỉ là nghĩ đến đối phương là Ma Đạo cự kình có thực lực Tinh Hải Cảnh, trong lòng Tô Nhan sao có thể không lo lắng.
- Không sao!
Bạch Nhạc phất tay áo, nhẹ giọng đáp.
- Ta sẽ không tự tiện cuốn vào, hơn nữa, ta tin... Thánh Nữ sẽ không thua!
Đây cũng không phải là câu nói ngoa!
Trên thực tế, Bạch Nhạc có lòng tin cực kì mãnh liệt với Vân Mộng Chân, nếu không chắc chắn, Vân Mộng Chân sẽ không để bản thân dính líu vào! Nàng đã nói có thể chém bại Tinh Hải, thì nhất định có thể làm được!
Nói xong câu đó, thân thể Bạch Nhạc nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, cũng bay ra ngoài theo!
Ánh mắt Nhậm Bách Đào có chút lấp lóe, nhưng cuối cùng lại không đi theo, mà ở lại chỉ huy thuyền lớn lách qua khỏi huyết hải, tiếp tục tiến về Đông Hải.
Có vài lời, chỉ cần nói được là được rồi, thực ra đối với Đông Hải Tiên Đảo mà nói, đưa những người này đến nơi an toàn mới là quan trọng nhất, dẫn Bạch Nhạc đi chỗ khác, xem như đã đạt mục đích rồi.
Gần như là trong lúc đó, thuyền của Bắc Đẩu Tinh Cung từ một phương hướng khác, nhìn thấy mảng huyết hải này.
Chần chờ trong giây lát, Trần Kiếm Phong liền một mình phi thân ra ngoài, bay về hướng huyết hải.
Nếu không gặp thì thôi đi, nhưng đã gặp rồi, sẽ không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.
Có điều, chỉ có một mình Trần Kiếm Phong mà thôi, đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung còn lại, cũng giống như Nhậm Bách Đào, lựa chọn lách thuyền qua khỏi huyết hải, tiếp tục đi đến Đông Hải Tiên Đảo.
Một cung điện được linh khí vây quanh sừng sững trong biển máu, mặc cho sóng máu cuồn cuộn xung quanh cũng không mảy may xâm nhập được vào cung điện.
Phía ngoài cung điện, mây lành vờn quanh, ở trong là mây mù có ánh sáng hiện lên.
Vân Mộng Chân lẳng lặng đứng bên trong Tinh Cung, lạnh lùng nhìn biển máu cuồn cuộn ngoài kia, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Mặc dù Vân Mộng Chân vẫn chưa bước vào Tinh Hải, nhưng thực lực của nàng thì một Tinh Cung bình thường không thể nào so sánh được.
Đối phương vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xuống tay với Vân Mộng Chân, nhưng trên thực tế Vân Mộng Chân lại đang chờ một cơ hội như vậy, lần nữa vì danh vọng của bản thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận