Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 406 - Giết ngươi, lại thế nào? (2)



Chương 406 - Giết ngươi, lại thế nào? (2)




- Cường giả Tinh Cung Cảnh lại thế nào? Bạch Nhạc ta muốn giết người, ngươi không ngăn được!
Chỉ một nhịp thở, trên thân Bạch Nhạc đã bùng lên một mạt tử mang chói mắt, tức thì, lực lượng Tử Phủ được Bạch Nhạc điều động triệt để, lực lượng trong cơ thể đột nhiên bạo phát, hình thành một mảnh tinh mang huyễn lệ bên người Bạch Nhạc!
Tích tắc, đám người từng bước qua tầng thứ năm Thất Tinh Tháp lập tức nhận ra, đây rõ ràng chính là mưa kiếm khủng bố trong Thất Tinh Tháp!
Kiếm Linh Vũ!
Nếu trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, đối mặt cường giả Tinh Cung Cảnh, trừ phi Bạch Nhạc liều lĩnh bại lộ thân phận, bằng không ngay cả tư cách giao thủ đều không có.
Nhưng giờ thì khác, trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông truyền thừa Kiếm Linh Vũ.
Thức Kiếm Linh Vũ này, bản thân vốn không phải lực lượng Linh Phủ Cảnh, mà là lực lượng Tinh Cung.
Nháy mắt, tùy theo Bạch Nhạc chém ra một kiếm, mưa kiếm đầy trời cũng chợt hiện ra, hung hãn giết tới Thích Hướng Kính và Mạc Vân Tô.
Thần thông!
Ngay cả Thích Hướng Kính đều không ngờ, Bạch Nhạc lại có thể thi triển ra thần thông!
Trước đó hắn chỉ là biết, Bạch Nhạc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, được đến Thất Tinh truyền thừa, nhưng không quản là truyền thừa nào, chẳng phải ngươi đều cần một quá trình tham ngộ luyện tập ư? Bên này vừa thu được truyền thừa, xoay lưng liền trực tiếp thi triển, điều này sao có thể?
Đạo lý tuy không sai, nhưng Thích Hướng Kính há lại biết được, thần thông Kiếm Linh Vũ vốn là do Bạch Nhạc ngộ được trong lúc chống đỡ mưa kiếm đầy trời tấn công, hơn nữa, lúc đối mặt Lý Phù Nam hắn cũng từng thi triển qua một lần, giờ đây nào còn nửa điểm khốn khó.
Đương nhiên, hạn chế bởi thực lực Bạch Nhạc, Kiếm Linh Vũ này cũng không tạo được bao nhiêu uy hiếp với hắn, nhưng trong lúc vội vàng, hắn nhưng làm gì còn có thể bảo vệ được Mạc Vân Tô.
Huống hồ, mục tiêu Bạch Nhạc nhắm đến đâu phải là hắn!
Nháy mắt, phiến mưa kiếm kia ùn ùn trút xuống, mặc dù Thích Hướng Kính đã tận lực giúp Mạc Vân Tô ngăn cản, song vẫn là có hơn mười đạo kiếm quang vượt qua Tinh Cung, trực tiếp chém về phía Mạc Vân Tô.
Thời khắc sinh tử, trong mắt Mạc Vân Tô đột nhiên chớp qua vẻ sợ hãi khó mà ức chế.
Linh lực trong cơ thể chợt bạo phát, liều mạng phóng thích, nỗ lực ngăn trở mưa kiếm khủng bố này.
Chỉ là, Kiếm Linh Vũ khủng bố đến cỡ nào!
Lúc trước Lý Phù Nam thi triển Hàn Sơn Quyết, còn bước ra bước thứ năm mới miễn cưỡng ngăn được, Mạc Vân Tô so với Lý Phù Nam ở trạng thái đỉnh phong, chênh lệch há lại khác nhau một trời một vực?!
Huống hồ, giờ hắn ngay cả Loạn Ly Tiên đều ném mất, chỉ bằng đôi tay không, lấy chút bản lĩnh của Mạc Vân Tô, nơi nào chống được uy lực Kiếm Linh Vũ, thoáng chốc trên thân đã bị mưa kiếm đâm ra mười mấy lỗ máu, chết thảm đương trường!
Đến tận lúc chết, hai mắt Mạc Vân Tô vẫn trợn trừng, tựa hồ làm sao cũng không thể tin được, Bạch Nhạc lại thật có gan giết mình.
Nơi đây chính là chủ phong Thất Tinh Tông, hơn nữa còn ngay trước mặt chấp pháp trưởng lão, Bạch Nhạc sao dám? !
Kiếm Linh Vũ trút xuống, Bạch Nhạc trở tay, thả kiếm vào vỏ, nhướng mày, lạnh lùng nhắc lại.
- Giết ngươi, lại thế nào? !
Hiện trường chết lặng, lát sau, tất cả người trên quảng trường mới thất thanh kinh hô.
Chấn động một kiếm này mang đến, thậm chí vượt trên cả cảnh tượng Bạch Nhạc đi xuống từ con đường ánh sáng khi trước!
Thần thông!
Thần thông kiếm đạo đủ để đối kháng Tinh Cung Cảnh, điều này quả thực lật đổ nhận thức của tất cả mọi người!
Có trời xanh làm chứng, chẳng phải Bạch Nhạc chỉ mới là Linh Phủ trung kỳ thôi ư?
Đây là uy lực của Thất Tinh Tháp truyền thừa?
Đây mới là thực lực của Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu? !
Khắc này, trọn cả quảng trường đều theo đó sôi trào, trận chiến này thực sự khiến bọn hắn ý thức được, trên thân Bạch Nhạc không chỉ cất chứa tiềm lực trở thành một đời thiên kiêu, mà kể từ bây giờ, kể từ khắc này, hắn đã thực sự là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!

- Bạch Nhạc, ngươi tìm chết! ! !
Nhìn vào thi thể Mạc Vân Tô, Thích Hướng Kính phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, mỗi khi có người nhìn qua, lại khiến hắn cảm thấy trên mặt bỏng rát, như thể bị người hung hăng quất cho một tát.
Thân là trưởng lão Chấp Pháp Điện, hắn đã có vài chục năm không hưởng qua cảm giác này!
Dựa vào cái gì?
Dù là Lý Phù Nam trước đây đều không dám vô lễ như thế.
Giết chết Mạc Vân Tô ngay trước mặt hắn, cảm giác nhục nhã cường liệt đó chừng như xung váng đầu Thích Hướng Kính, kiếm trong tay hơi lắc, cả người chợt nhảy lên, hung hăng chém tới Bạch Nhạc.
- Dừng tay!
Khắc này, thấy Thích Hướng Kính hạ sát thủ với Bạch Nhạc, Dương Bằng lập tức không kìm được, lớn tiếng quát nói.
Chỉ là giờ đầy Thích Hướng Kính nơi nào còn nghe lọt tai, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ muốn thu tay, thậm chí hạ thủ càng thêm lăng lệ, mặc dù không dám giết chết Bạch Nhạc, nhưng chí ít cũng khiến Bạch Nhạc bị trọng thương, thậm chí... tàn phế!
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc cũng thật không ngờ, trong tình thế Mạc Vân Tô đã chết, đối phương lại vẫn hạ sát thủ với mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận