Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1077 - Mười năm khổ tu không ai hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay!



Chương 1077 - Mười năm khổ tu không ai hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay!




Nhưng... nếu không làm như thế, chẳng lẽ hắn lại trơ mắt đứng nhìn Hà Tương Tư chết sao?
Giờ phút này, lòng của Bạch Nhạc như bị dao cắt.
Bạch Nhạc không trả lời được câu hỏi này.
Nhưng trên thực tế, Vân Mộng Chân không cần hắn trả lời.
Bản thân sự im lặng đã là một câu trả lời.
Sau một lúc im lặng, Vân Mộng Chân chậm rãi đi về phía Bạch Nhạc, ngón tay điểm vào ấn đường của Hà Tương Tư.
Trong phút chốc, một luồng thần hồn chi lực king người tuôn ra từ trên người Vân Mộng Chân đi vào ấn đường Hà Tương Tư, nháy mắt, thần hồn của Hà Tương Tư đã ổn định lại rất nhiều.
- Thánh Nữ...
Tiểu Cầm nhìn thấy cảnh này, lập tức có chút lo lắng, lên tiếng ngăn cản.
Tuy nhiên, Vân Mộng Chân vẫn bỏ ngoài tai sự ngăn cản của Tiểu Cầm.
Nàng bình tĩnh nhận lấy Hà Tương Tư từ trong tay Bạch Nhạc, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ngươi có thể đi, sáng sớm ngày mai cho người đến Thánh Nữ Phong đón nàng ta.
Vân Mộng Chân nói xong lời này, không thèm nhìn Bạch Nhạc mà ôm Hà Tương Tư quay người trở về động phủ.
Chỉ có một tiếng đóng cửa nặng nề, mà Bạch Nhạc như bị cô lập bên trong một thế giới khác.
Văn Trạch vỗ nhẹ vào vai Bạch Nhạc, nói:
- Bạch huynh đệ.
Cái vỗ vai này rốt cuộc đã đánh thức Bạch Nhạc.
Vân Mộng Chân đồng ý cứu Hà Tương Tư, nhưng đối với Bạch Nhạc, nỗi đau khổ trong lòng dường như còn nặng hơn là nàng từ chối.
Nếu Vân Mộng Chân hỏi thêm một câu, e là Bạch Nhạc cũng không biết, có nên để Vân Mộng Chân tiếp tục cứu người hay không.
Sau khi Bạch Nhạc định thần lại, hắn lập tức khom người hành lễ với Văn Trạch:
- Đa tạ Văn sư huynh.
Dù kết quả có ra sao, nhận phần nhân tình này hắn vẫn phải nhận.
- Đừng suy nghĩ nhiều, Thánh Nữ không có ý định nhắm vào huynh. Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng.
Văn Trạch thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Chỉ là hãy nhớ kỹ phần nhân tình này, chắc chắn sẽ có cơ hội trả lại.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Hà Tương Tư, Bạch Nhạc lấy lại tinh thần, lại chợt nhớ ra tên đầu sỏ đã đẩy Hà Tương Tư vào tình cảnh như vậy.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của đệ tử Càn Khôn Kiếm Tông trong đám đông.
Thân hình Bạch Nhạc thoắt lên, lập tức rơi xuống trước mặt đối phương.
- Càn Khôn Kiếm Tông ghê gớm lắm à?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ lạnh lùng, giọng điệu của hắn hơi lạnh, lộ ra sát ý bên trong sự giễu cợt.
Cảm nhận được áp lực của Bạch Nhạc, sắc mặt các đệ tử Càn Khôn Kiếm Tông hơi đông cứng:
- Các hạ là ai? Ngươi muốn ra mặt thay cho Thất Tinh Tông sao?
- Ta là ai?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi sẽ nhớ!
- Thanh Châu, Bạch Nhạc.
Nhắc lại tên này một lần nữa, đáy mắt Bạch Nhạc hiện lên tia sáng lạnh, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, trong tích tắc, bảy thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, lẳng lặng treo ở trước người Bạch Nhạc, lộ ra kiếm ý kinh người.
Người của Càn Khôn Kiếm Tông thực sự không biết Bạch Nhạc là ai.
Thanh danh Bạch Nhạc được giới hạn ở Thanh Châu và Duyễn Châu, đối với người tu hành đến từ nơi khác mà nói, đây chỉ là một cái tên xa lạ.
Chỉ là đệ tử nọ của Càn Khôn Kiếm Tông đã từng tiếp một kiếm của Bạch Nhạc, nên đã có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Bạch Nhạc, sắc mặt lúc này càng thêm nghiêm túc.
Hắn ta thấy hơi có lỗi, bèn chậm rãi nói:
- Đệ tử Càn Khôn Kiếm Tông, Đinh Khôn ra mắt Bạch huynh.
Đinh Khôn tự giới thiệu, Bạch Nhạc còn chưa có phản ứng nhưng mọi người xung quanh đã xôn xao lên.
So với Bạch Nhạc, thanh danh của Đinh Khôn lớn hơn rất nhiều.
Hắn ta là đệ tử xuất sắc nhất của Càn Khôn Kiếm Tông, thậm chí Tiên Du Kiếm Cung đã từng chiêu mộ, nhưng lại bị Đinh Khôn từ chối.
Ngay tại Đại hội Đạo môn lần này, Đinh Khôn chắc chắn là một trong những thiên tài xuất sắc nhất.
Mặc dù Bạch Nhạc không biết Đinh Khôn, nhưng hắn có thể nhìn ra manh mối từ phản ứng của những người khác.
Ban đầu Bạch Nhạc còn tưởng chỉ là do Thất Tinh Tông gặp xui xẻo đụng phải đối phương mà thôi, nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng này, Bạch Nhạc đột nhiên nhận ra chuyện này nhất định không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Nói một câu khó nghe, bây giờ Thất Tinh Tông chả tính là gì, chỗ đó thậm chí còn không có một thiên tài chân chính. Một Thất Tinh Tông như vậy làm sao có thể lọt vào mắt một thiên tài như Đinh Khôn?
Chỉ để tranh giành một cái biệt viện, có đáng để loại thiên tài này ra tay hay không?
Hơn nữa, nếu là một cuộc tranh đoạt bình thường, Thất Tinh Tông thua thì thua thôi, sao lại phải ép Hà Tương Tư đến mức gạch ngói cùng tan như vậy?
Nếu nói trong đó không có chuyện gì mờ ám, có quỷ mới tin.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Bạch Nhạc càng tăng thêm, hắn lạnh lùng nói:
- Đinh Khôn đúng không? Ta rất tò mò... Rốt cuộc là ai xúi giục ngươi tấn công Thất Tinh Tông?
Câu nói này khiến trong lòng Đinh Khôn run lên, chỉ là hắn dù thế nào cũng không thừa nhận điều đó.
- Bạch huynh nói cái gì, ta nghe không hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận