Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 615 - Sự uy hiếp của Mâu Kình Thần (2)



Chương 615 - Sự uy hiếp của Mâu Kình Thần (2)




Mãi đến khi thấy bóng dáng của Mâu Kình Thần biến mất, lúc này Bạch Nhạc mới âm thầm thở phào, hắn buông tay ra trả ngọc bội Cửu Long Hoàn về lại, chỉnh lại quần áo một chút rồi lần nữa chào hỏi mọi người:
- Bạch Nhạc đa tạ chư vị tương trợ!
Bạch Nhạc cũng không tự cao tự đại, thái độ của hắn rất rõ ràng, trở lại Duyễn Châu, Bạch Nhạc chỉ là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, không có quan hệ gì với phủ chủ Thanh Châu.
- Không ngờ chết một tên Bích Vân Đào lại thật sự gặp phải Mâu Kình Thần! Bạch phủ chủ, lần này sợ là ngươi thật sự chọc phải phiền phức rồi.
Chu Đông Dương thở dài một tiếng, nhẹ giọng mở miệng nói.
Bạch Nhạc lắc đầu, lạnh lùng trả lời:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Mâu Kình Thần còn có thủ đoạn gì, ta tận lực bồi tiếp!
Từ lúc phát hiện Bạch Cốt Thần Quyết, trong lòng Bạch Nhạc cũng đã rất rõ ràng chuyện này vốn không thể yên lành được.
Hắn đã dám phá cấm chế trên mặt giới chỉ thì vốn đã không có có dự định dàn xếp cho yên thân.
Lần này, Mâu Kình Thần đích thân ra tay, tuy là rất nguy hiểm, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc thật sự nhận ra chỗ mấu chốt của bàn cờ lộn xộn Duyễn Châu này, có thể nói rằng, bắt đầu từ lúc Mâu Kình Thần xuất hiện, hắn cũng đã bắt đầu đến gần sự thật.
Chỉ là sau này phải xử lý chuyện này thế nào, hắn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Vốn dĩ Chu Đông Dương muốn tìm cơ hội hỏi thử, rốt cuộc Bạch Nhạc lấy đi thứ gì từ trên người Bích Vân Đào mà lại đáng để Mâu Kình Thần không tiếc tự chạy tới từ Đông Hải, ra tay truy sát như thế! Chỉ là ông ta vừa mới lộ ra một chút ý muốn thăm dò là đã bị một câu nói nhẹ nhàng của Bạch Nhạc cản lại, đương nhiên cũng không nói ra được.
- Sắc trời không còn sớm, đã như vậy rồi, bản quan đành cáo từ trước.
Chu Đông Dương gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu Bạch phủ chủ có chỗ nào cần trợ giúp, cứ nói ra, bản quan tất sẽ toàn lực giúp đỡ.
- Đa tạ phủ chủ đại nhân!
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, nhẹ giọng cảm ơn, rồi lập tức lại chuyển về phía đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung.
- Chuyện hôm nay, đa tạ mấy vị sư huynh tương trợ, không biết xưng hô như thế nào?
- Bạch phủ chủ khách sáo.
Đệ tử dẫn đầu kia cúi người trả lễ, nhẹ giọng đáp:
- Tại hạ là đệ tử chân truyền của Bắc Đẩu Tinh Cung, Nam Cung Thiên.
Bạch Nhạc thoáng suy tư một chút, hỏi:
- Nam Cung sư huynh, ta vừa mới trở lại Duyễn Châu không lâu, có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo, không biết sư huynh có rảnh rỗi không, ngày mai Bạch Nhạc đích thân tới cửa bái phỏng.
Mặc dù giữa Linh Tê Kiếm Tông và Bắc Đẩu Tinh Cung có chút vấn đề, nhưng dù sao mình cũng mang theo một thân phận là phủ chủ Thanh Châu, đối phương hẳn là cũng sẽ không từ chối mới đúng.
Quả nhiên, Nam Cung Thiên chỉ do dự một lúc đã ôm quyền đáp:
- Bạch phủ chủ khách sáo, phía đông thành có một cái Bắc Đẩu Tinh Điện, ngày mai ta ở Bắc Đẩu Tinh Điện đợi đại giá của Bạch phủ chủ.
Nói xong câu này, Nam Cung Thiên cũng cáo từ.
Chớp mắt một cái, tất cả mọi người đều đi hết không còn một ai, cả biệt viên dường như bị san bằng, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
- Bạch Đại ca...
Quan sát thấy đã không còn gì nguy hiểm, Lục Yên Nhiên mới từ trong đống đổ nát phía xa xa chạy đến. Rõ ràng trận ác chiến lúc nãy đã ảnh hưởng đến Lục Yên Nhiên, khiến bộ dạng nàng cũng tàn tạ đi như cách mà trận ác chiến này kết thúc.
Cũng may là Lục Yên Nhiên nghe lời Bạch Nhạc, trốn đủ xa, nếu không chỉ sợ dư âm còn lại của trận chiến cũng đủ để giết nàng rồi.
Tận mắt chứng kiến trận chiến này, Lục Yên Nhiên đến giờ vẫn còn thấy hoảng sợ!
Tuy trước đó cũng đã từng thấy Bạch Nhạc ra tay rồi, nhưng lần đó thì nàng có thể dễ dàng lí giải được. Nhưng còn trận chiến lúc nãy, cho dù là Mâu Kình Thần hay Bạch Nhạc thì thì sức mạnh lúc nãy đều quá đáng sợ. Không nói quá một tí nào, nó dường như đã không còn là thứ mà còn người có thể làm được.
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Lục Yên Nhiên, Bạch Nhạc quan tâm hỏi:
- Lục cô nương, cô không sao chứ?
Lục Yên Nhiên đi đến bên cạnh Bạch Nhạc, nhìn vết máu trên khóe miệng của hắn, nàng chút căng thẳng hỏi:
- Bạch đại ca, huynh bị thương rồi?
- Không sao, vết thương nhỏ ấy mà.
Bạch Nhạc xua tay nói không sao, trên mặt còn nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng nói:
- Ngược lại là cô, chắc là sợ lắm? Không sao cả rồi, sau đêm hôm nay tạm thời chắc sẽ không có nguy hiểm nữa đâu.
Lúc trước ở Lục gia chính là đợi kẻ địch tìm đến cửa. Tuy lúc nãy khá nguy hiểm, nhưng chỉ cần vượt qua được thì tất cả cũng coi như ổn hết cả. Sau này dù có nguy hiểm hơn cũng không ảnh hưởng đến Lục gia nữa.
- Bạch đại ca, hay để ta dìu huynh đi nghỉ ngơi trước vậy.
Tuy Bạch Nhạc nói chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cứ nhìn vết máu tươi trên khóe miệng của hắn, Lục Yên Nhiên thật sự không thể yên tâm được.
Tuy có chút bất lực, nhưng Bạch Nhạc cũng không muốn phụ lòng tốt này của Lục Yên Nhiên nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
- Đi tìm hạ nhân chuẩn bị nước nóng, ta tắm rửa một chút là ổn rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận