Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 870 - Vệ Phạn Dạ Trốn Về



Chương 870 - Vệ Phạn Dạ Trốn Về




Phía sau không đến trăm mét, chính là ngọn núi hiểm trở, mà trước đó Vệ Phạn Dạ thật vất vả mới leo qua được.
Chỉ là Vệ Phạn Dạ làm thế nào cũng không nghĩ đến, qua ngọn núi này, khảo nghiệm không còn ôn hòa như trước đó nữa, ngược lại thay đổi cực kỳ hung hiểm.
Đi qua ngọn núi, khắp nơi bên trong đều là mãnh thú, tùy tiện con nào cũng có thực lực Tinh Cung Cảnh.
Nếu như từng con từng con xuất hiện, thì cũng không có vấn đề gì, lấy thực lực của Vệ Phạn Dạ, đủ để ung dung ứng phó!
Nhưng hết lần này tới lần khác, những con thú dữ này đều xuất hiện thành đàn, hơn nữa một khi ngửi được mùi máu tươi sẽ có càng nhiều mãnh thú tới hơn!
Lúc ban ngày còn khá hơn một chút, nhưng một khi đến buổi tối, dưới ánh trăng, những mãnh thú này liền sẽ biến dị thường cuồng bạo, một khi cắn chết ngươi, chính là đến chết mới thôi!
Nguyên bản Vệ Phạn Dạ đã vượt qua hơn phân nửa thung lũng, có thể hết lần này tới lần khác bây giờ vừa lúc đụng phải đêm trăng tròn, dưới ánh trăng, thực lực những con mãnh thú này, giống như đều được đề thăng gấp bội, hơn nữa càng trở nên cuồng bạo, giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Vệ Phạn Dạ chỉ có thể một đường trốn về.
Đoạn đường này, hắn đã sớm không nhớ ra được mình từng giết bao nhiêu mãnh thú, đến cuối cùng, Vệ Phạn Dạ gần như lực kiệt, rốt cục cũng xuất hiện sơ sẩy, trên người cũng bị mãnh thú xé mở ra vết thương.
Mà chút máu tươi từ vết thương chảy ra, càng triệt để kích thích mãnh thú xung quanh, một đường truy đuổi, khiến Vệ Phạn Dạ sớm mất đi vẻ tuấn dật trước đó, chật vật như chó nhà có tang.
Va chạm một cái, khiến Vệ Phạn Dạ bị đánh bay ra ngoài, nhưng rốt cục cũng nhìn thấy ngọn núi!
Đối với hắn mà nói, đây quả thực là cọng rơm cứu mạng, cũng là đường sinh cơ duy nhất bây giờ hắn có thể nghĩ đến!
Vệ Phạn Dạ thả người nhảy lên, sau mấy lần lên xuống, liền leo đến sườn núi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù mãnh thú xung quanh vẫn điên cuồng như trước, nhưng từ đầu đến cuối lại không có bất cứ con mãnh thú nào có can đảm leo lên núi, cho dù là làm ra một động tác tấn công đơn giản cũng không dám.
Vệ Phạn Dạ quay đầu liếc nhìn, lúc này mới thở phào một hơi, sau khi định thần một chút, hắn chợt gia tốc, không đến một khắc đồng hồ liền trèo lên đến đỉnh núi, chỉ là, như vậy cũng làm hao hết chút sức lực sau cùng của hắn, hắn chật vật không chịu nổi ngã từ trên núi xuống.
- Vù vù!
Nhìn thấy Vệ Phạn Dạ trốn về từ một chỗ khác của ngọn núi, thậm chí là trực tiếp ngã xuống, đoàn người lập tức xôn xao.
- Vệ Phạn Dạ?
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Ta không nhìn lầm đấy chứ, không ngờ Vệ Phạn Dạ lại trốn về? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Không phải là thánh nữ ra tay chứ?
- Không có khả năng, thánh nữ là thực lực cỡ nào, nếu như thánh nữ xuất thủ, sợ là Vệ Phạn Dạ cũng không trốn được!
- Không sai, vô duyên vô cớ, làm sao thánh nữ lại xuất thủ với hắn.
Trong lúc nhất thời, đoàn người lập tức nghị luận ầm ĩ, cái gì cũng có, nhưng mãi không lấy ra được một chút manh mối.
Bọn hắn vẫn luôn suy đoán, vượt qua ngọn núi này, sẽ gặp được cơ duyên dạng gì, làm sao cũng không nghĩ đến, nguy cơ gì có thể ép Vệ Phạn Dạ chật vật trốn về như vậy.
Đoàn người xôn xao, rốt cục cũng quấy nhiễu đến Bạch Nhạc!
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn đoàn người, rất nhanh cũng chú ý tới Vệ Phạn Dạ té trên mặt đất!
Đột nhiên con ngươi Bạch Nhạc co rụt lại, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc!
So với người khác, hắn biết rõ Vệ Phạn Dạ mạnh mẽ như nào.
Không phải nói quá chứ, dưới tình huống không vận dụng Côn Ngô Kiếm, không thể bại lộ thân phận, sợ rằng hắn cũng không phải đối thủ của Vệ Phạn Dạ.
Ngay cả Vệ Phạn Dạ cũng bị ép tới mức này, thì hơi quá mức không thể tưởng tượng nổi đi.
Thân hình Bạch Nhạc lóe lên một cái, lúc này liền xuất hiện ở trước người Vệ Phạn Dạ.
- Vệ Phạn Dạ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vệ Phạn Dạ nghe được giọng nói của Bạch Nhạc, liền chống đỡ thân thể ngồi trên mặt đất, lạnh lùng liếc nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì sao, tự ngươi vượt qua đỉnh núi nhìn tự nhiên sẽ biết, cần gì phải hỏi ta.
Oanh!
Trong tích tắc, Thông Thiên Ma Công chợt bạo phát, dưới ánh trăng, ma uy ngập trời!
Thanh âm Bạch Nhạc trở nên cực kỳ băng lãnh:
- Vệ Phạn Dạ, tốt nhất ngươi không nên tự cho là thông minh... Lấy trạng thái của ngươi bây giờ, ta giết ngươi, như thịt gà giết chó!
- Ngươi cứ việc động thủ thử xem!
Trong mắt Vệ Phạn Dạ lộ ra một tia quang mang nguy hiểm, gay gắt phản kích kích!
Cho dù là bản thân bị trọng thương, chật vật không chịu nổi trốn về, nhưng nếu là chiến đấu sinh tử, ai dám khẳng định Vệ Phạn Dạ không có lá bài tẩy?
Thân là thiên kiêu xuất sắc nhất Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu không có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, vậy không phải là coi thường Vệ Phạn Dạ, mà là coi thường Bắc Đẩu Tinh Cung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận