Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 721 - Chờ Ngươi Có Thể Đánh Thắng Ta Lại Nói (2)



Chương 721 - Chờ Ngươi Có Thể Đánh Thắng Ta Lại Nói (2)




- Không tới mười năm, cho nên, ngươi có thể ở trước đó không giữ chữ tín, đi chung quanh trêu ghẹo người khác làm bậy?
“...”
Trêu ghẹo làm bậy sao? Đây là chuyện gì vậy!
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, nhất thời cười khổ một tiếng:
- Cái gì mà trêu ghẹo, ta và Tô Nhan không có chuyện gì, bởi vì chuyện của Huyết Ảnh Ma Tông, ta từng cứu nàng, nên nàng mới một mực theo ta, giúp ta xử lý sự tình Thanh Châu.
- Không chỉ có một Tô Nhan đúng không?
Vân Mộng Chân cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Nghe đồn, Bạch phủ chủ ngươi rất đào hoa, lưu tình khắp nơi, hàng đêm sênh ca.
Bạch Nhạc nghe thế, trước mắt tối sầm lại, nhất thời phản ứng kịp.
Chu Đông Dương phái người đi Đạo Lăng Thiên Tông, thời điểm nhắc tới chính mình, nào sẽ có lời hữu ích!
Huống chi, vô luận ở Thanh Châu, hay là Duyện châu, dường như trong mắt người khác, mình đều là một sắc lang, chỉ cần Vân Mộng Chân muốn hỏi thăm, tự nhiên không khó để nghe được mấy tin đồn này.
Lúc trước tại Lục gia, Bạch Nhạc còn nghĩ qua, giả sử mấy tin tức này truyền tới tai Vân Mộng Chân sẽ như thế nào.
Haiz, hiện tại mới qua bao lâu, dĩ nhiên đã thật ứng nghiệm.
Lần này thật sự hết đường chối cãi!
- Ngươi sẽ không tin những lời đồn này chứ?
Bạch Nhạc cẩn thận từng li từng tí nhìn Vân Mộng Chân, nhẹ giọng nói:
- Ta thề, ta tuyệt đối không phát sinh qua bất kỳ quan hệ gì với các nàng! Ngươi biết đó, ta cũng chỉ có một lần kia...
- Cút!
Vân Mộng Chân nghe thấy Bạch Nhạc lại nhắc tới chuyện này, nhất thời bùng nổ, trực tiếp đạp một cước tới.
Tức giận thì tức giận, nhưng trên thực tế một cước này của Vân Mộng Chân có bao nhiêu lực đạo đâu.
Hiện tại da mặt Bạch Nhạc dày hơn so với lúc trước nhiều, căn bản không có ý tứ tránh né chút nào, ngược lại thừa cơ hội này, ôm lấy chân Vân Mộng Chân.
- Ta nói thật, ngươi đừng nghe những lời đồn kia, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.
- Buông tay!
Vân Mộng Chân trừng mắt nhìn Bạch Nhạc, lạnh giọng mở miệng nói.
- Không buông!
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, dự định chơi xấu, khó khăn lắm mới có một cơ hội có thể thân cận như vậy, làm sao hắn chịu đơn giản buông tay.
- Ầm!
Hiển nhiên, Bạch Nhạc đã đánh giá thấp trình độ quyết liệt của nữ nhân này, gần như cùng lúc đó, Bạch Nhạc cảm thấy một nguồn sức mạnh đánh tới, Vân Mộng Chân tức giận trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, ầm một tiếng té xuống đất.
- Vân Mộng Chân, ngươi làm thật à!
Bạch Nhạc ngã cái bụi mù đất, hổn hển hô.
Vân Mộng Chân bị Bạch Nhạc gọi thẳng tên lần nữa, nhất thời hả dạ vài phần, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu tha người:
- Không đạp chết, xem như là lời cho ngươi rồi.
- ... Ngươi, ngươi ỷ vào việc ta đánh không lại ngươi?
Mặt Bạch Nhạc đen lại, nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Đúng vậy!
Vân Mộng Chân lộ vẻ đương nhiên nhìn Bạch Nhạc, gật đầu nói:
- Muốn chiếm tiện nghi của ta, vậy thì chờ đến lúc ngươi có thể đánh thắng ta lại nói.
“...”
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc xạm mặt lại.
- Vân Mộng Chân, ngươi không nên đắc ý quá sớm, mọi người đều là Tinh Cung Cảnh! Ta cũng không tin kém ngươi bao nhiêu!
- Thật sao?
Mắt phượng hơi nheo lại, Vân Mộng Chân liếc nhìn Bạch Nhạc, hời hợt mở miệng nói:
- Vậy ngươi nên gia tăng kình lực, nhắc nhở một chút, hiện tại ta... Đủ để đánh bại Tinh Hải Cảnh!
"! ! !"
Ngươi đã trải qua tuyệt vọng chưa?
Đối với Bạch Nhạc mà nói, lúc này chính là tuyệt vọng.
Đều là Tinh Cung Cảnh, nhưng chênh lệch có cần rõ ràng như vậy hay không?
Bạch Nhạc từng nhìn thấy lão tổ Tinh Hà Cảnh xuất thủ với Huyết Ảnh Ma Quân, đó là lực lượng đủ để nghiền ép tất cả, thậm chí khiến cho Bạch Nhạc không sinh ra nổi một tia địch ý trong đầu.
Bất kể là thi triển Tinh Cung hoàn mỹ, hay là vận dụng Côn Ngô Kiếm, điều động tất cả lực lượng hắn có khả năng điều động, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Mộng Chân lại kêu ngạo nói nàng đủ sức đánh bại Tinh Hải Cảnh.
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ Bạch Nhạc sẽ cho rằng đối phương đang nói khoác, nhưng hắn rất hiểu tính cách của Vân Mộng Chân, người nữ nhân này dám nói có thể thắng, vậy thì nhất định có thể thắng!
Đó là sự kiêu ngạo đã sớm dung nhập vào máu và linh hồn của nàng.
Phải biết rằng, hiện tại Vân Mộng Chân không có Côn Ngô Kiếm trong tay.
Giả sử Côn Ngô Kiếm vẫn còn ở trong tay nàng, nàng sẽ có được thực lực kinh khủng bực nào, chuyện này thật sự là nghĩ thôi cũng khiến cho người ta tuyệt vọng.
- Phốc!
Nhìn thấy dáng vẻ sinh không thể yêu của Bạch Nhạc, rốt cục Vân Mộng Chân cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Nụ cười này, tựa như trăm hoa đua nở, ngay cả Bạch Nhạc cũng có chút thất thần.
- Này, không phải ngươi thật sự dự định đứng ở chỗ này một đêm chứ?
- Không phải, chúng ta trở về đi...
Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng hồi đáp.
- Theo ta đi một chút.
Thấy Bạch Nhạc muốn bay trở về, Vân Mộng Chân lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- Được!
Nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, hai người chậm rãi đi về phía Linh Tê Kiếm Tông.
Dưới ánh trăng, hai bóng người càng ngày càng gần, cuối cùng chung tại một chỗ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận