Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 166 - Kiếm trảm Bạch Thành (2)



Chương 166 - Kiếm trảm Bạch Thành (2)




Phải biết rằng, thực lực thực lực của Bạch Thành không tồi, nhưng trên thực tế, cũng chỉ mạnh hơn đệ tử nội môn của Linh Tê Kiếm Tông một chút, so với những thiên tài chân chính đó, chung quy vẫn có chênh lệch cực lớn.
Nhưng một đòn ngu kiếm, Bạch Nhạc lại từng áp đảo cả vị đệ tử chân truyền Lý Tử Vân này, nếu thực sự động thủ, Bạch Thành làm sao mà chống đỡ được.
Trong mắt lộ ra một tia màu đỏ, trong lòng Bạch Thành hạ quyết tâm, đột nhiên cắn chót lưỡi, phun một búng máu lên trên thân kiếm, trong phút chốc, khí tức trên người đột nhiên tăng vọt, thực lực lập tức đề thăng không chỉ gấp đôi.
Luận thực lực, Bạch Thành tất nhiên không bằng thiên tài như Lý Tử Vân, nhưng ưu thế lớn nhất của hắn là ở chỗ, hắn là Ma tu!
Tuy Ma đạo là chính đạo không dung, nhưng bất luận là tốc độ tu hành hay là thủ đoạn chém giết, Ma tu đều đáng sợ hơn đệ tử chính đạo rất nhiều, bởi vì bọn họ không kiêng nể gì!
Lúc này, Bạch Thành thi triển chính là một môn pháp môn tên là Nhiên Huyết Thuật, có thể trong nháy mắt khiến thực lực tăng mạnh, nhưng cái giá phải trả là tinh huyết và thọ nguyên của bản thân.
Có thể nói, Bạch Thành lúc này, căn bản chính là đang đốt cháy sinh mệnh của mình để chiến đấu.
- Tiểu Nhạc, đây là ngươi bức ta!
Trong mắt lộ ra một tia điên cuồng, lúc này Bạch Thành cũng đã nổi lên sát tâm.
Mí mắt hơi giật giật, tuy không biết đối phương rốt cuộc đang thi triển thủ đoạn gì, nhưng đoán cũng có thể đoán được mấy phần.
Trong lòng thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói,
- Bàng môn tả đạo, chung quy vẫn khó lên được nơi thanh nhã, Thành ca nhi, ngươi không thắng được đâu.
Trong miệng đang nói, nhưng trên tay Bạch Nhạc lại cũng không có chút thả lỏng.
Chỗ đáng sợ nhất của ngu kiếm chính là ở đơn giản!
Bất kể đối phương biến chiêu thế nào, đều có thể dùng bất biến ứng vạn biến.
Trong phút chốc, Bạch Thành thực lực tăng vọt lập tức chiếm thượng phong, từ phòng ngự bị động chuyển thành phản kích.
Thế công thủ đột nhiên đảo ngược, nhưng khác với Bạch Thành, lúc này Bạch Nhạc vẫn không hề hoảng loạn, từng kiếm đều rất chặt chẽ, bất kể Bạch Thành công kích điên cuồng thế nào cũng không thể đánh tan được phòng ngự của Bạch Nhạc.
Từ tự tin lúc ban đầu, tâm thái của Bạch Thành mất bình hành từng chút một!
- Sao có thể như vậy được?
Mắt thấy kiếm của Bạch Nhạc vẫn càng lúc càng nhanh, trong lòng Bạch Thành cuối cùng cũng bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Thành ca nhi, ta nói rồi, ngươi không thắng được ta đâu.
Trong giao thủ liên tục, Bạch Nhạc cuối cùng cũng hoàn thành quá trình súc thế, trong nháy mắt, kiếm trong tay nhanh đến một loại mức độ không thể tưởng tượng, linh lực trong cơ thể cũng lập tức đột nhiên phát ra.
Trên thực tế, đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Nhạc thực sự triệt để thi triển ra ngu kiếm, cho dù trên thực tế, Bạch Nhạc đã áp chế lực lượng của mình, không triệt để bộc phát ra linh lực khủng bố của Tử Phủ, nhưng cũng vẫn cực kỳ khủng bố.
Lúc này, Bạch Nhạc thậm chí cảm thấy, mình cũng có chút không nắm giữ được một kiếm này.
- Vù!
Tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, tất cả kiếm thế tích tụ lúc trước, trong nháy mắt này đều bùng nổ ra.
Kiếm như nhạn bị kinh sợ!
Trong nháy mắt này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một kiếm này.
Đến như sấm đánh thu như phẫn nộ, dừng như sông biển ngưng sáng xanh.
So sánh với Linh Tê Nhất Kiếm, đây là một loại rực rỡ sáng đẹp khác, nhưng cũng chấn động lòng người, kinh tâm động phách.
Trong nháy mắt xuất thủ, Bạch Nhạc giống như mới chính thức hiểu được tinh túy của ngu kiếm.
Lúc trước, Bạch Nhạc một mực cho rằng, bởi vì ngu, cho nên mới nhanh.
Nhưng trên thực tế, muốn thực sự nắm giữ được ngu kiếm, nào chỉ đơn giản là ngu.
Một chữ ngu này chỉ là đại trí giả ngu!
Ngu là một loại đạo, là một loại thế!
Chỉ có hiểu rõ những cái này, mới có thể thực sự phát huy ra được uy lực của ngu kiếm.
Lúc trước khi Bạch Nhạc giao thủ với Lý Tử Vân, không đợi đến cuối cùng, đã thắng rồi, mà giao thủ với Khổng Từ, bởi vì kiêng kị Thiên Diệp Từ Bi Kiếm của Khổng Từ, để cầu chiến thắng, Bạch Nhạc lại từ bỏ ngu kiếm.
Cho tới hiện tại, đối mặt với Bạch Thành, Bạch Nhạc mới chính thức triệt để thi triển ra một kiếm này.
- Phập!
Kiếm, cực nhanh, cho dù là bản thân Bạch Nhạc cũng không khống chế được.
Mũi kiếm xuyên tim, dễ dàng đâm xuyên qua thân thể của Bạch Thành.
Cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm thủng ngực, Bạch Thành lại đột nhiên bật cười, những năm gần đây, vô số ký ức hiện lên trong đầu! Từ lúc trước chỉ là một hài tử, đã bị mang đi dùng phương thức tàn khốc nhất tu luyện ma công, liên tục giãy dụa trong cái chết mà trở về.
Những năm gần đây, hắn chưa từng cười.
Cho tới giờ phút này, đi tới điểm cuối của sinh mệnh, cảm nhận được sinh cơ trôi đi, loại áp lực trên người đó giống như mới đột nhiên biến mất.
- Tiểu Nhạc, đi... Đi mau! Sau lưng Bạch gia là Huyết Ảnh Ma Tông, Phá Nam Phi đang ở ngay phủ Thanh Châu, chờ hắn phát hiện, ngươi không đi được đâu, đó là cường giả Tinh Cung cảnh.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, nhìn Bạch Thành đã chết trước mặt, thân thể dần dần chìm vào trong nước hồ, nhuộm đỏ ven hồ, lúc này, Bạch Nhạc không khỏi lại trầm mặc..



Bạn cần đăng nhập để bình luận