Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 847 - Một Vòng Trăng Tròn, Vui Quá Hóa Buồn (2)



Chương 847 - Một Vòng Trăng Tròn, Vui Quá Hóa Buồn (2)




Những người này mặc dù không dám phản kháng, nhưng cuối cùng không phải con rối, vẫn sẽ cử động, thấp giọng chửi bới, hoặc ít nhất cũng sẽ ra một chút âm thanh, nhưng bây giờ xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh, nếu như không biết, sợ là sẽ cho rằng chỉ có mình Bạch Nhạc ở đây.
Không thể không nói, phản ứng của Bạch Nhạc thực sự quá nhanh!
Một chút xíu dị thường cũng đủ làm hắn cảnh giác, thậm chí không kịp suy tư cái gì, Bạch Nhạc đã theo bản năng làm ra phản ứng!
Bạch Nhạc lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Đối với đám người Chung Diễm mà nói, bọn họ vốn rất khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bạch Nhạc, nên Bạch Nhạc vừa động, bọn họ cũng lập tức phản ứng kịp!
- Giết!
Trong nháy mắt, tiếng hô "Giết" rung trời vang lên!
Thụ thương và bị trói mang ý nghĩa nhục nhã nhiều hơn, chứ cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng mang tính thực chất, huống chi bây giờ mọi người đã khôi phục một điểm linh lực, chuyện kia càng không thành vấn đề, trong tích tắc, tất cả mọi người đồng thời trốn thoát khỏi dây vải ràng buộc, có vũ khí lấy vũ khí, không có vũ khí thì trực tiếp nhào tới!
Trong mắt mỗi người đều hiện lên hồng quang, sát ý ngập trời!
Oanh!
Trong nháy mắt, vô số công kích rơi vào trên người, sau khi bị tập kích, Bạch Nhạc mới phản ứng được, không ngờ hiệu quả của Cấm Linh Chi Địa đã suy yếu trên diện rộng, có thể khiến cho những người này điều động được linh lực!
Mặc dù, vẫn chịu một ít ảnh hưởng, không có khả năng vung ra toàn bộ thực lực, thậm chí không thể tế xuất Tinh Cung, nhưng nhiều người như vậy, cho dù chỉ khôi phục ba phần lực lượng, liên thủ lại cũng là một cỗ lực lượng cực kì khủng bố.
Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, Bạch Nhạc trực tiếp bị đập một trận.
Cũng may mà là Thông Thiên Ma Thể đủ mạnh mẽ, Bạch Nhạc phản ứng cũng nhanh, nên lúc này mới tránh được hơn phân nửa công kích, lăn trên mặt đất một vòng, mặc dù chật vật nhưng cuối cùng không bị vết thương trí mệnh gì.
- Giết, giết tên ma đầu này, cướp lại đồ của chúng ta!
Trong lúc nhất thời tiếng hô giết ngập trời, ban ngày những người này đều bị Bạch Nhạc bắt nạt, bây giờ tìm được cơ hội hoàn thủ, nào có nửa phần khách khí, mọi người đều dồn hết sức lực nhẳm thẳng về phía Bạch Nhạc, tư thế kia, quả thực giống như là có thù không đội trời chung.
Quả thực lần này đã dọa cho Bạch Nhạc hồn bay lên trời rồi!
Cái hoàn cảnh này chuyển cũng quá nhanh đi, Cấm Linh Chi Địa đâu? Không nên đùa người khác như vậy chứ!
- Đừng, dừng tay đi, có việc gì mọi người thương lượng được mà!
Trong nháy mắt Bạch Nhạc bị đánh chạy trối chết, không ngừng kêu thét.
Nhưng thời điểm này, còn ai để ý đến hắn, đáp lại hắn ngoại trừ công kích ra, chính là các loại mắng chửi ác độc.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Bạch Nhạc vui quá hóa buồn, nào còn dám ở lâu, trong nháy mắt thi triển lực lượng Thông Thiên Ma Công đến mức tận cùng, chạy về phía xa nhanh như chớp.
Nhưng bản thân Bạch Nhạc cũng bị Cấm Linh Chi Địa ảnh hưởng, lực lượng có thể điều động, cũng chỉ là ba thành mà thôi, muốn bỏ qua những người này nào có dễ dàng như vậy.
Bạch Nhạc một đường kêu la chạy trốn, trong lòng cũng đã đoán được vài phần chân tướng.
Vầng nguyệt quang kia chính là đầu sỏ gây tai họa!
Ban ngày, hoang nguyên là Cấm Linh Chi Địa, nhưng đến tối, theo nguyệt quang bay lên, hiệu quả cấm linh sẽ dần dần biến mất, hiện tại mới chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, tiếp đó, đêm càng khuya, hiệu quả Cấm Linh Chi Địa sẽ càng yếu, lúc đó mới chính thức là phiền toái.
Tuy ban ngày cướp đoạt rất vui sướng, bây giờ bị người đuổi theo phải chạy trối chết, chính là báo ứng xứng đáng.
Một đêm này, còn dài dằng dặc. ..
Thiên hạ rộn ràng cũng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà đi!
Bạch Nhạc bị đuổi theo một hồi, cuối cùng mới phản ứng lại, sở dĩ những người này đồng tâm hiệp lực truy sát mình như vậy, sợ rằng cũng chỉ một nửa tâm tư báo thù rửa hận, mấu chốt nhất là muốn đoạt lại nhẫn trữ vật của bọn hắn.
Phải biết rằng, lúc ban ngày, Bạch Nhạc cướp rất triệt để, toàn bộ tài sản đều bị Bạch Nhạc cướp hết, bây giờ vất vả lắm mới có hi vọng đoạt lại, những người này không liều mạng với hắn mới là lạ.
Bạch Nhạc ý thức được điểm này, nhất thời liền rõ ràng.
Ném tất cả mọi thứ ra ngoài là không có khả năng, trước không nói Bạch Nhạc có đau sót hay không, nếu như thật sự trả lại toàn bộ, những người này cũng vẫn không từ bỏ ý đồ như cũ, dù sao tài sản của Bạch Nhạc cũng rất phong phú, hơn nữa còn có Côn Ngô Kiếm, đủ để những người này tiếp tục truy sát không tha.
Muốn ngăn cản đối phương vây công, biện pháp duy nhất chính là phân hóa!
Bạch Nhạc hơi dùng sức, chiếc vòng trên tay nhất thời bị xé vỡ, một nửa số nhẫn trữ vật bị Bạch Nhạc thu lại, một nửa kia bị Bạch Nhạc cầm ở trong tay, sau đó quăng về phía các phương vị như là thiên nữ tán hoa.
Trong lúc ném ra, Bạch Nhạc vẫn không quên kêu la om sòm:
- Chung huynh, Nhậm huynh, ta đã trả lại giới chỉ của các ngươi, có việc gì chúng ta từ từ thương lượng, nếu không chúng ta dừng tay, ba người chúng ta chia đều số còn lại được không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận