Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 883 - Cực Hạn Chém Giết (2)



Chương 883 - Cực Hạn Chém Giết (2)




- Thôn thiên!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, dưới tình huống ma khí trong cơ thể gần như hao hết, lại mạnh mẽ thi triển Thôn Thiên Quyết lần nữa, chính là một tổn thương to lớn, thậm chí hắn nhất định phải tiêu hao sinh cơ của bản thân, mới có thể thi triển ra.
Nhưng chuyện tới mức này, làm sao hắn còn nhớ được suy nghĩ đến những thứ này.
Trong nháy mắt, ma uy ngập trời, Côn Ngô Kiếm ở trong tay Bạch Nhạc, lần nữa toát ra kiếm quang rực rỡ.
Kiếm thế nhập sơn, phá hủy tất cả!
Bạch Nhạc mượn lực lượng Thôn Thiên Quyết, bộc phát tất cả lực lượng trong cơ thể ra, lần nữa đụng về phía Vệ Phạn Dạ.
Ầm ầm!
Chỉ còn lại nửa toà Tinh Cung, nene sau khi va chạm lần nữa với Tinh Cung của Vệ Phạn Dạ, Bạch Nhạc cũng không chiếm được bất cứ lợi thế gì.
Đây mới thực sự là lưỡng bại câu thương, thậm chí... nói quá hơn một ít, chính là đồng quy vu tận!
- Phốc!
Lại một ngụm máu bị phun ra, thậm chí có vết máu văng lên mái tóc trắng xinh đẹp của Vệ Phạn Dạ!
Vốn nghe thấy tiếng long ngâm đến gần, Vệ Phạn Dạ như thấy được hy vọng, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, Bạch Nhạc lại điên cuồng như vậy, chẳng những mạnh mẽ thu hồi nửa toà Tinh Cung, thậm chí lấy thủ đoạn càng điên cuồng hơn so với trước kia tới liều mạng.
Giờ khắc này Vệ Phạn Dạ thật sự có chút sợ!
Hắn không muốn chết, tuyệt không muốn chết!
Đặc biệt là dưới tình huống gần như chỉ cần cố gắng chống đỡ một chút xíu thời gian, là có thể chắc chắn thắng, thì càng không nguyện ý liều mạng cùng Bạch Nhạc.
Vệ Phạn Dạ liều mạng lui về phía sau, nỗ lực thoát khỏi Bạch Nhạc công kích.
Chỉ là, dưới tình huống như vậy, làm sao Bạch Nhạc có thể như ước nguyện của hắn.
Dường như có một đám lửa đang điên cuồng thiêu đốt trong lồng ngực, giờ khắc này, Bạch Nhạc không chỉ thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, thậm chí còn có thần hồn.
Xem núi như kiếm!
Giờ khắc này, toàn bộ thân thể Bạch Nhạc giống như đã triệt để dung nhập vào loại sơn thế kia, hung hãn chém ra một kiếm chưa từng có từ trước đến nay, kiếm xuất vô hối!
Giờ khắc này, mới thật là sát khí ngập trời, triệt để dứt bỏ sinh tử.
Có thể chính vì vậy, nên một kiếm này mới càng đáng sợ.
Thậm chí đã siêu thoát cực hạn mà Bạch Nhạc cảm ngộ với một kiếm này, triệt để kích thích ra tất cả tiềm lực.
- Phốc!
Kiếm phong nhập thể, thình lình xẹt qua trên lưng Vệ Phạn Dạ, kiếm quang khủng bố tràn vào cơ thể!
Nếu như Vệ Phạn Dạ không trốn, một kiếm này của Bạch Nhạc, tối đa cũng chỉ khiến hắn bị thương nặng, muốn một kích chém giết, sợ rằng còn lâu mới được, nhưng hết lần này tới lần khác, Vệ Phạn Dạ lại tự cho là nhìn thấy sinh cơ, không muốn liều mạng với Bạch Nhạc!
Kể từ đó, cả người bị một kiếm vượt qua tiêu chuẩn của Bạch Nhạc, mạnh mẽ chém thành hai nửa!
Cùng lúc đó, Bạch Nhạc cũng đuổi tới, có thể nói là cả người trực tiếp xuyên qua thi thể hắn, trong nháy mắt tiên huyết tuôn trào ra thấm đẫm toàn thân Bạch Nhạc, khiến cho cả người hắn hóa thành một người máu.
Gần như cùng lúc đó, Bạch Nhạc nhìn thấy phía xa, dưới ánh trăng, có một đầu bạch sắc Giao Long, cùng với Vân Mộng Chân đang nhanh chóng chạy tới!
Thần tình trở nên hoảng hốt, quả thực lần này Bạch Nhạc, lại có một loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ, giống như chút sức lực cuối cùng đều bị hút ra ngoài.
Nếu như không phải trong nháy mắt cuối cùng hắn dứt khoát lựa chọn thu liễm nửa toà Tinh Cung kia, cho dù chém giết được Vệ Phạn Dạ, cũng nhất định bị Vân Mộng Chân phát hiện thân phận.
Nhưng cũng chính vì như vậy, bây giờ Vân Mộng Chân chạy tới, Bạch Nhạc ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có.
Lúc Vân Mộng Chân chạy đến, cũng chính là thời điểm Bạch Nhạc chém giết Vệ Phạn Dạ, nàng tận mắt nhìn thấy Vệ Phạn Dạ bị chém giết, cảnh tượng máu tanh điên cuồng kia, khiến ngay cả nàng cũng không khỏi run lên.
Không phải nàng chưa từng gặp qua cao thủ ma đạo, nhưng dám liều mạng chém giết thiên tài như thế, cũng tuyệt đối là phượng mao lân giác.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Yến Bắc Thần!
Tắm máu mà chiến, thoáng như ma thần!
Cho dù bây giờ thực lực đối phương còn kém xa nàng, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh kia của đối phương, trong lòng Vân Mộng Chân luôn có một loại cảm giác tim đập nhanh, nếu loại thiên tài này, có thể trưởng thành đến trình độ và thực lực xấp xỉ nàng, cho dù là nàng, chỉ sợ cũng không dễ dàng thắng được.
Nhưng hôm nay, tuyệt đối là cơ hội tốt nhất đánh chết đối phương!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia sát khí lạnh lùng, thân hình thoắt một cái, kiếm trong tay nhất thời hóa thành một đạo nguyệt kiếm màu trắng, bay thẳng đến chỗ Yến Bắc Thần.
Bạch Nhạc lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn một kiếm này của Vân Mộng Chân, nhưng không khởi lên được nửa phần khí lực đi ngăn cản.
Nhìn Vân Mộng Chân, đột nhiên giờ khắc này Bạch Nhạc muốn cười.
Trước đây, khi còn là tạp dịch của Linh Tê Kiếm Tông, đến từng bước đi tới ngày hôm nay, chính là vì muốn cuối cùng có một ngày, có thể đứng ở trước mặt đối phương, mạnh mẽ nói ra câu, ta yêu nàng.
Bây giờ mình đã đứng trước mặt nàng, nhưng lại chết dưới kiếm của nàng, chuyện này khó tránh khỏi có chút trào phúng, có điều nó lại giống như là số mệnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận