Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 195 - Phá huyễn phản chân (2)



Chương 195 - Phá huyễn phản chân (2)




Trường kiếm tùy thân, từ trận chiến với Đường Hách đã bị đánh nát, Bạch Nhạc căn bản không có thời gian và cơ hội đi tìm một thanh kiếm khác, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn theo bản năng rút kiếm, lại lấy ra được kiếm trong tay!
Khi tất cả manh mối này dung hợp lại với nhau, tất nhiên không khó phán đoán ra sự thật đã lâm vào ảo cảnh.
Chỉ là, ý thức được mình lâm vào ảo cảnh và phá ảo cảnh, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Loại chuyện chỉ cần biết tất cả trước mắt đều là ảo cảnh, ảo cảnh sẽ tự nhiên sụp đổ, chỉ có thể phát sinh trong phán đoán phàm tục.
Ảo cảnh đáng sợ là ở, cho dù ngươi biết rõ là giả, cũng có thể lâm vào trong đó, không thể tự thoát ra.
Tựa như hiện tại, Bạch Nhạc biết rõ tất cả trước mắt đều là giả, nhưng lại vẫn không dám buông tay.
Trên lý thuyết, dường như chỉ cần buông tay, ngã xuống mà chết, tất nhiên sẽ khiến ảo cảnh kết thúc.
Nhưng trên thực tế, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, điều đó căn bản là không thể.
Nếu ảo cảnh dễ như dùng tự sát là có thể phá được, vậy cũng đừng tu luyện huyễn thuật gì đó nữa, bởi vì căn bản là không có bất kỳ ý nghĩa gì, nói chung bị ảo cảnh giết chết cũng không thật sự tử vong, có gì mà phải sợ?
Lâm vào ảo cảnh như vậy, một khi ngươi lâm vào trong vòng tuần hoàn của bản thân ảo cảnh, sẽ chỉ càng lún càng sâu, từng chút từng chút mất đi lý trí, cuối cùng triệt để bị vây chết trong ảo cảnh.
Nếu buông tay ngã xuống mà chết, khả năng lớn nhất, chính là khiến mình quên đi một đoạn ký ức này, lại trở lại thời khắc từ trên vùng trời đại điện ngã xuống, tiếp tục tuần hoàn qua lại, hơn nữa trong quá trình này, ý thức của bản thân tất nhiên sẽ càng lúc càng mơ hồ, rất có thể lần này còn có thể ý thức được là ảo cảnh, nhưng lần tiếp theo lại hoàn toàn không ý thức được nữa.
Đương nhiên, Bạch Nhạc biết rất rõ, bất kể là Chu Mộng Dương hay là Mộng Thiên Thu, sợ rằng đều không có địch ý với mình, ảo cảnh này chắc chỉ là một khảo nghiệm mà thôi! Tất nhiên sẽ không thật sự khiến mình triệt để lún sâu vào trong ảo cảnh.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, dù vậy, nếu cần bọn họ xuất thủ lay tỉnh mình, chỉ sợ đánh giá đối với mình cũng sẽ giảm mạnh.
Mất mặt thì cũng thôi, nhưng sau này phân lượng của lời nói ra, chắc chắn sẽ nhẹ hơn nhiều, còn muốn lợi dụng Hàn Sơn, thậm chí là Thất Tinh Tông để giúp mình đối phó Huyết Ảnh Ma Tông sẽ vô cùng khó khăn.
Quan trọng hơn là... Bạch Nhạc không dám khẳng định, một khi ý thức của mình triệt để lâm vào trong ảo cảnh, có thể bị Mộng Thiên Thu khống chế hay không.
Phải biết rằng, lần này ném hắn vào trong ảo cảnh, khả năng lớn nhất, chỉ sợ cũng là Chu Mộng Dương muốn dùng phương thức như vậy để nghiệm chứng lời nói lúc trước của mình đối với hắn.
Bí mật trên người Bạch Nhạc thật sự quá nhiều, một khi bởi vì bị ảo cảnh khống chế mà lộ ra, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn tới họa sát thân.
Cho nên, điều duy nhất Bạch Nhạc có thể làm, chính là dốc hết toàn lực nhìn phá ảo cảnh này!
Chỉ là, dẫu sao đây cũng là ảo cảnh mà vị Huyễn Thuật Đại Sư Mộng Thiên Thu của Tinh Cung cảnh này bố trí, muốn phá được nào có đơn giản.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Bạch Nhạc cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết sau khi rơi vào ảo cảnh, ký ức đột nhiên dừng hình!
Kiếm!
Đúng vậy, trên người mình rõ ràng là không có kiếm, nhưng vì sao vừa rồi lại có thể dưới phản ứng của bản năng, trực tiếp rút kiếm ra?
Nếu, lối suy nghĩ này được thành lập, vậy chứng tỏ, ở trong dạng ảo cảnh này, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của mình, chỉ cần mình từng thấy, như vậy có thể từ không thành có mà biến ra.
Bởi vì, căn nguyên của ảo cảnh, kỳ thật không phải ngoại tại, mà là ở nội tâm của mình!
Phá huyễn, chính là phá hư vọng trong lòng mình, phá huyễn phản chân!
Thật và giả, rất nhiều lúc, vốn là cách biệt của một niệm.
Chỉ là ở trong ảo cảnh, loại cách biệt này sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Niệm đầu khẽ động, vết thương trên tay Bạch Nhạc dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.
Thông Thiên Ma Thể!
Lúc trước không ý thức được trong ảo cảnh của mình, cái có thể dựa vào dường như chỉ là bản năng của mình, nhưng một khi ý thức được, một ý niệm, tất nhiên có thể khôi phục lực lượng của Thông Thiên Ma Thể.
Bùm!
Hơi giơ tay lên, thậm chí cũng không dùng sức, Bạch Nhạc dễ dàng cắm bàn tay vào trong vách núi, giống như là đâm vào trong đậu hủ vậy.
Một cường giả Linh Phủ, thậm chí là cường giả Thông Thiên Ma Thể tiểu thành, làm sao lại bị một đoạn vách đá như vậy vây khốn, chỉ cần cứ như vậy tiến về phía trước, trong giây lát, dựa vào lực lượng của bản thân thân thể, Bạch Nhạc có thể dễ dàng trèo lên đại điện.
Chỉ là đến nước này, Bạch Nhạc sao còn có thể thỏa mãn với đơn giản chỉ là trèo lên được.
Đây là ảo cảnh, cho nên ở lại trên vách đá, không có nghĩa là nguy hiểm, trèo lên cũng chưa chắc là an toàn.
Tâm niệm xoay chuyển, dưới chân Bạch Nhạc dùng sức giậm một cái, cả người đột nhiên rời khỏi vách núi, bay ngược ra.
Đồng thời, linh lực trong cơ thể lại thôi động, khi bay ra, đồng thời cũng bay lên.
Ngự không mà đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận