Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 558 - Chấp mê bất ngộ, giết không tha



Chương 558 - Chấp mê bất ngộ, giết không tha




Nhìn thấy tất cả những thứ này, trong lòng những kẻ có mặt không khỏi dâng lên cảm giác rét lạnh.
- Bọn ta nguyện tuân sự sai khiến của Tô cô nương.
Nhận thấy được ánh mắt lạnh như băng đang liếc tới của Tô Nhan, Thanh Vân Kỵ lập tức có kẻ không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống thần phục.
Có người cầm đầu, những kẻ khác cũng nhanh chóng không chống đối nữa mà quỳ rạp cả xuống.
Giống như Tô Nhan đã dự liệu, kẻ thật sự bị Lam tiên sinh mê hoặc chỉ có tầng lớp thống lĩnh tiểu đội, còn kỵ binh Thanh Vân Kỵ ở tầng lớp dưới vốn không hiểu chuyện này, họ chỉ nghe lệnh mà làm việc.
Một tháng này, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện đều là do Tô Nhan đứng ra xử lý, những Thanh Vân Kỵ này đều biết Tô Nhan. Bắt họ đối đầu với nàng ta, họ cũng có phần không dám.
Như vậy nàng ta chỉ cần lấy thế như chẻ tre đánh chết mấy tên thống lĩnh này thì sẽ có khả năng khống chế được cục diện rất cao.
Cho tới giờ khắc này, trái tim treo lơ lửng của Tô Nhan rốt cục mới đặt xuống được.
Liên tục chiến đấu kịch liệt đã khiến Tô Nhan bắt đầu thấy choáng váng, tay chân nàng ta nặng như đeo chì, ngay cả giơ lên cũng thấy khó.
Nhưng mà Tô Nhan lại rất rõ ràng, chính mình phải cố chống chịu.
Nàng ta nghiến răng, cũng không để ý máu bẩn mà xoay người nhảy lên ngựa, lạnh lùng ra lệnh:
- Xuất phát!
Trong nháy mắt, Thanh Vân Kỵ cũng đồng loạt lên ngựa, cả đoàn giống như một dòng lũ bằng sắt liều chết xông về khu rừng mà Bạch Nhạc đang ở.
- Đủ rồi!
Thống lĩnh một đội Thanh Vân Kỵ đang bảo vệ Lam tiên sinh đột nhiên đứng lên, ầm một tiếng, ánh đao sắc bén chợt loé lên, khoảnh khắc thanh đao được rút ra, trong mắt hắn không còn một chút do dự nào.
Cơ thể nam nhân vẫn có chút run rẩy như trước, nhưng sắc mặt lại vô cùng hung dữ, nếu ai để ý sẽ phát hiện hai mắt hắn tràn đầy tia máu đỏ rực.
- Các huynh đệ, đại nhân chưa từng phụ bạc chúng ta, ta làm sao có thể phản bội ngài? Nhân sinh luôn phải đưa ra lựa chọn, nếu các vị nguyện ý đi theo đại nhân, vậy hãy cùng ta bảo vệ đại nhân!
Tay nắm đại đao, trong mắt vị thống lĩnh Thanh Vân kỵ lộ ra một tia kiên định, hắn đứng che trước người Bạch Nhạc, dùng ánh đao sáng như tuyết đối mặt với những người đồng đội cũ.
- Giết!
Một tiếng “giết” này tựa như phát ra từ trong sâu thẳm linh hồn.
Chỉ trong chốc lát, gần như toàn bộ đội Thanh Vân kỵ trước đó còn bảo vệ Lam tiên sinh đều chuyển sang che chắn trước người Bạch Nhạc, đối đầu với những Thanh Vân Kỵ binh vừa mới đến.
Tuy rằng đang gặp bất lợi tuyệt đối về mặt quân số, những gì họ đang làm lúc này chẳng khác khác nào đi chịu chết, nhưng giờ khắc này, khí thế toả ra từ trên người họ đủ để lay động bất cứ ai.
- Lê Minh Trí, ngươi điên rồi sao? Cho dù ngươi muốn chết cũng đừng có kéo theo thủ hạ huynh đệ của ngươi chết cùng chứ!
Trong mắt vị thống lĩnh dẫn đầu Thanh Vân kỵ hiện lên một tia phẫn nộ, hắn lạnh giọng quát lớn:
- Tào Triêu, kẻ điên là ngươi chứ không phải ta.
Lê Minh Trí ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
- Thanh Vân kỵ chúng ta không phải là Thanh Vân kỵ của riêng người nào, mà là Thanh Vân phủ Thanh Vân kỵ, sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ bá tánh Thanh Vân, chứ không phải trung thành nguyện chết vì bất kỳ ai.
- Lam tiên sinh cưỡng chế khuấy động sát trận, hại chết vô số bá tánh, món nợ máu chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ cũng đã xem như tận tình tận nghĩa, làm sao còn có thể để hắn mê hoặc. Ta không biết vì sao ngươi lại bị hắn thuyết phục, nhưng ta chỉ tin vào mắt của mình.
Lê Minh Trí chỉ vào hai mắt của mình, mở miệng nói từng câu từng chữ:
- Lão Tào, ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, một tháng qua là đại nhân dẫn theo mọi người trùng kiến Thanh Châu, hết mình giúp đỡ những bá tánh bị trôi dạt khắp nơi. Trước đó chúng ta bị mắc kẹt tại nơi này, cũng là đại nhân không ngại nguy hiểm một thân một mình liều chết tới cứu.
- Lòng người bằng xương bằng thịt, tất cả những việc đại nhân làm chúng ta đều nhìn thấy rõ, ghi tạc trong lòng, bây giờ sao chúng ta có thể nhẫn tâm phụ bạc ngài.
- …
Từng câu từng chữ Lê Minh Trí đều nói rất lớn, đủ để mỗi người ở đây nghe rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, ngay cả những Thanh Vân kỵ theo Tào Triêu mà đến, giờ khắc này cũng không khỏi xúc động, chiến trận vốn còn chỉnh tề, trong nháy mắt đã trở nên rối loạn.
- Phản đồ, còn chần chừ gì mà không giết tên phản đồ này đi!
Nhận thấy được Thanh Vân kỵ đang bắt đầu rối loạn, Lam tiên sinh lạnh giọng quát lớn.
- Giết!
Giờ khắc này, ngay cả Tào Triêu cũng không dám do dự nữa, có thể đưa những Thanh Vân kỵ này đến là nhờ vào uy vọng của hắn ở trong Thanh Vân kỵ, hơn nữa còn là vì đại nghĩa báo thù cho phủ chủ và lời hứa hẹn của Lam tiên sinh.
Những nguyên nhân này kết hợp lại, cuối cùng mới có thể vất vả làm những Thanh Vân kỵ này hạ quyết tâm giương đao về phía Bạch Nhạc.
Nếu bị Lê Minh Trí mê hoặc vài câu, chỉ sợ ý chí của những người này sẽ thực sự dao động, một khi chờ đến lúc đó, kể cả hắn có muốn hạ lệnh động thủ, chỉ sợ cũng là có lòng mà vô lực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận