Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 132 - Áo trắng như tuyết (2)



Chương 132 - Áo trắng như tuyết (2)




Trợn mắt, Liễu Như Tân cũng biết, Bạch Nhạc trong nửa năm này cơ hồ là không xuống khỏi Thiên Tâm Phong, tất nhiên là không nhớ rõ, liền kiên nhẫn giải thích,
- Linh thạch mà tông môn trong đại hội hàng năm chia cho đệ tử chân truyền, tổng cộng chỉ có một trăm khối! Kỳ thật năm rồi, đệ tử chân truyền là không cần tham gia đại hội, Khổng sư huynh và Lý sư huynh một mực chia đều linh thạch! Chỉ là năm nay có thêm ngươi, mới thay đổi quy tắc, đứng nhất được chia một nửa, thứ hai có ba mươi khối, người cuối cùng chỉ có hai mươi khối linh thạch.
Nghe thấy vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi gãi gãi đầu, vốn là một trăm khối linh thạch, hắn đã cảm thấy hơi ít, không ngờ một trăm khối linh thạch này còn phải chia cho ba người, thế thì làm sao đủ được.
Phải biết rằng, lúc trước khi Bạch Nhạc mở Tử Phủ, bố trí Tụ Linh Trận đã dùng mấy chục viên linh thạch, nhưng dù vậy cũng vẫn không đủ dùng, nếu không phải có Linh Khư Quả Vân Mộng Chân đưa cho hắn, hắn căn bản không thể thuận lợi bước vào Linh Phủ.
Đối với loại người chỉ có Linh Phủ màu lam như Khổng Từ và Lý Tử Vân mà nói, những linh thạch này cũng chưa chắc đã đủ dùng, căn bản không thể thỏa mãn tiêu hao của Bạch Nhạc.
Nhưng như vậy không ngờ còn phải tham gia thi đấu tông môn để tranh.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ, lúc trước khi cự tuyệt Đạo Lăng Thiên Tông, cự tuyệt rất thống khoái, thực sự đến khi cần tài nguyên tu hành, mới hiểu được đó có nghĩa là dạng chênh lệch gì.
Không phải tông môn không muốn cho đệ tử chân truyền nhiều tài nguyên hơn, mà là một tông môn Huyền cấp nho nhỏ, căn bản không đủ để cung cấp cho hắn nhiều tài nguyên hơn để tu hành.
Nếu không phải như vậy, lúc trước khi hắn đứng vào hàng chân truyền, cũng sẽ không gặp phải thanh âm phản đối lớn như vậy.
Lắc đầu, Bạch Nhạc thuận miệng phân phó,
- Giúp ta chuẩn bị một thân quần áo sạch sẽ, ta muốn đi gặp Từ trưởng lão.
- Quy củ là Tông chủ tự mình quyết định, chỉ sợ Từ trưởng lão cũng không có biện pháp gì.
Theo bản năng, Liễu Như Tân cho rằng Bạch Nhạc là muốn tìm Từ trưởng lão thương lượng chuyện đại hội, liền nhẹ giọng giải thích.
- Ta tìm Từ trưởng lão không phải là vì chuyện đại hội.
Cười khẽ một chút, Bạch Nhạc lắc đầu giải thích.
- Vẫn màu trắng à?
Gật đầu, Liễu Như Tân lập tức lại hỏi.
Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc chậm rãi gật đầu,
- Đúng vậy, vẫn là màu trắng.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Liễu Như Tân cũng không nói thêm nữa, xoay người bước đi.
Người khác không rõ, nhưng nàng ta mấy ngày nay một mực đều ở trên Thiên Tâm Phong, lại biết rất rõ, kỳ thật vốn Bạch Nhạc không thích quần áo màu trắng, nhưng từ ngày Vân Mộng Chân rời khỏi, Bạch Nhạc lại giống như trở nên thích màu trắng.
Hơn nữa, kể từ ngày đó, Bạch Nhạc không mặc quần áo màu khác nữa.
Tuy Liễu Như Tân cũng phải thừa nhận, kỳ thật Bạch Nhạc rất hợp với màu trắng, loại phong tư áo trắng như tuyết này, cũng phù hợp với sự cao ngạo của kiếm khách hơn, nhưng nàng ta cũng biết rõ, đó không phải lý do Bạch Nhạc chỉ mặc đồ trắng.
Tuy người đó đã đi, nhưng lại vĩnh viễn ở lại trong lòng Bạch Nhạc.
Liễu Như Tân có chút đố kỵ, nhưng nghĩ đến người đó... Nàng ta sao còn đố kỵ được nữa.
Trên đời này, luôn sẽ có một số người, hoàn mỹ đến khiến ngươi ngay cả tâm tư để đố kỵ cũng không sinh ra được, rất hiển nhiên, Vân Mộng Chân chính là người như vậy.
- Từ trưởng lão.
Đi tới Chấp Pháp Điện, Bạch Nhạc rất dễ tìm được Từ Phong, với thân phận hiện giờ của hắn, chỉ cần không dỡ nhà, căn bản không có đệ tử nào dám cản hắn.
- Lạ nhỉ, nghe nói ngươi nửa năm nay không xuống Thiên Tâm Phong, sao lại có thời gian rảnh tới chỗ ta?
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Từ Phong cũng có chút bất ngờ, cười cười trêu ghẹo.
Cười khổ Bạch Nhạc lắc đầu nói,
- Từ trưởng lão không phải lấy ta ra làm trò cười chứ, với chút thực lực này của ta, nếu còn không nỗ lực, tiếp theo lại gặp phải yêu nhân ma đạo, sợ là sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Gật đầu gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với loại thái độ khiêm tốn này của Bạch Nhạc, Từ Phong xoay người đi vào một gian tĩnh thất ở bên cạnh, chỉ vào ghế dựa ý bảo Bạch Nhạc ngồi xuống, mới mở miệng nói,
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Đối với đệ tử khác mà nói, tới tìm Từ Phong có thể chỉ là để kéo gần quan hệ, liên lạc tình cảm, nhưng Bạch Nhạc hiển nhiên không phải loại người như vậy.
- Ta muốn rời tông du lịch.
Bạch Nhạc cũng không khách sáo, nhìn Từ Phong, nói thẳng.
Trước khi Bạch Nhạc lên tiếng, Từ Phong cũng từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng có thế nào cũng không ngờ được, Bạch Nhạc lại đề xuất một yêu cầu như vậy, lập tức, mày đột nhiên nhướn lên,
- Càn quấy, ngươi vừa mới bước vào Linh Phủ cảnh được bao lâu? Đến lúc cần du lịch để đột phá bình cảnh rồi à?
- Quá chậm!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng giải thích,
- Nếu làm từng bước tu luyện trong tông, cho dù là khổ tu mười năm, cũng không có hy vọng bước vào Tinh Cung cảnh.
- ...
Mí mắt đột nhiên giật giật, Từ Phong quả thực là thiếu chút nữa thì tức tới nổi bão rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận