Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 889 - Ngươi Rốt Cuộc Ai? (2)



Chương 889 - Ngươi Rốt Cuộc Ai? (2)




Sau khi bắt lệnh bài vào trong tay, Vân Mộng Chân cũng có chút không thể phục hồi lại tinh thần.
Vào thời khắc này, cái lệnh bài nho nhỏ kia chẳng khác gì là một cái mạng, là cơ hội sống!
Nhưng dưới loại tình huống này, đối phương vẫn không chút do dự ném lệnh bài cho nàng... Điều này sao có thể chứ?
Tuy nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, rất nhiều người nguyện ý tiếp cận nàng, dùng cái này tới đạt được lợi ích, thậm chí là nỗ lực thu được hảo cảm của nàng.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, nàng cũng chỉ gặp được một người, có thể ở trước mặt sinh tử, nguyện ý hy sinh chính mình giúp nàng.
Có điều người trước mặt, lại hiển nhiên không phải hắn!
Còn nữa... Tấm lệnh bài này, không phải ở trong tay Yến Bắc Thần sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? !
- Gào!
Trong nháy mắt, Bạch Long phát ra một tiếng rống giận rung trời, sát khí khủng bố khóa kín thân hình Bạch Nhạc.
Gần như ngay lập tức, thân thể Bạch Nhạc khẽ run lên, trên đầu toát ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu.
Cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong, cũng không cách nào thừa nhận được uy áp của Bạch Long, chứ đừng nói chi ở dưới loại tình huống này.
Không phải nói quá, chứ hiện tại Bạch Nhạc còn có thể đứng, cũng đã là ý chí mạnh hơn thường nhân.
- Ngươi muốn chết!
Bạch Long gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nó đã triệt để bị làm tức giận.
Bạch Giao bị Vân Mộng Chân gây thương tích, người nó muốn giết tự nhiên chính là Vân Mộng Chân, chứ không phải tiểu tử không quan trọng Bạch Nhạc này.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện lại giống như hắn nói trước đó, quy củ có hạn, bất kể nó phẫn nộ như thế nào, cũng không thể xuất thủ đối với đệ tử sở hữu lệnh bài của bổn tông.
Đây là thiết luật!
Oanh!
Thân hình Bạch Long lóe lên một cái, lập tức đánh về phía Bạch Nhạc, dưới sự cuồng bạo, nếu như một đụng này trúng đích, đủ để biến Bạch Nhạc thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Nhưng mà, cùng lúc đó, kiếm của Vân Mộng Chân, cũng rơi xuống lần nữa.
Bất kể đối phương là ai, nhưng đều vì đưa lệnh bài cho nàng mới gặp nguy hiểm, về tình về lý, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thực lực của Vân Mộng Chân cũng không phải là Bạch Nhạc có thể so sánh, một kiếm này rơi xuống, đã mạnh mẽ ngăn cản Bạch Long công kích.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Vân Mộng Chân ngăn ở trước người Bạch Nhạc, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, trầm giọng mở miệng hỏi.
- Trần Minh Dương, tất cả mọi người gọi ta là Bách Sự Thông!
Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thánh nữ, không cần để ý tới ta, ngươi mau đi đi! Lệnh bài là ta đoạt từ trên người Yến Bắc Thần.
Mặc dù Vân Mộng Chân không hỏi, nhưng Bạch Nhạc vẫn chột dạ giải thích một câu.
Trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi có chút nghi ngờ.
Bất kể cái tên Trần Minh Dương hay là Bách Sự Thông, nàng cũng chưa từng nghe qua.
Cũng không tin, đối phương chỉ vì thân phận của nàng mà liều mạng cứu giúp, đây căn bản không hợp logic.
Hơn nữa... lệnh bài đoạt từ trên người Yến Bắc Thần, Vân Mộng Chân có chút không quá tin tưởng câu nói này.
Yến Bắc Thần là nhân vật nào, cho dù bản thân bị trọng thương, chỉ sợ cũng không phải người bình thường có khả năng uy hiếp.
Công thêm đối phương không có lý do gì, cố ý đoạt lại một khối lệnh bài như thế từ trên người Yến Bắc Thần?
Trong chuyện này, chỗ nào cũng lộ ra vài phần kỳ quặc.
- Cút ngay!
Bạch Long nổi giận cũng mặc kệ những thứ này, bây giờ nó bám vào trên người Bạch Giao, tuy lực lượng bị hạn chế nghiêm trọng, nhưng thần hồn chi lực, lại không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nếu nó muốn xé nát Bạch Nhạc sẽ bị Vân Mộng Chân ngăn cản, nhưng nếu dùng thần hồn chi lực trực tiếp công kích, khả năng trước mặt nữ nhân này không đỡ được?
Trước đó nó đã thí nghiệm qua điểm này, tự nhiên rất có lòng tin!
Trong nháy mắt, một cỗ uy áp thần hồn khủng bố, chợt vọt thẳng về phía Bạch Nhạc, dường như muốn trực tiếp tách thần hồn Bạch Nhạc ra.
Bất kể như thế nào, hôm nay một trong hai người, chỉ có một người có thể sống, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nó nhổ được cục tức trong ngực ra.
Không phải ngươi muốn cứu người yêu sao?
Vậy thì thay nàng đi chết đi!
Thần niệm khủng bố giống như là thủy triều, cuốn về phía thức hải Bạch Nhạc.
Chỉ trong nháy mắt, thức hải gần như bị tách ra, thần hồn Bạch Nhạc càng lập tức bị thương, sắc mặt trắng nhợt, ý thức cũng có chút mơ hồ.
Không phải Bạch Nhạc quá yếu, mà là Bạch Long thực sự quá mạnh mẽ.
Thân là thần thú thủ hộ Quảng Hàn Thiên Cung, rốt cuộc lúc nó còn sống khủng bố như nào, không ai biết được, nhưng cho dù bây giờ chỉ còn lại một luồng tàn hồn, thì thực lực cũng không phải tồn tại Tinh Hải Cảnh bình thường có khả năng so sánh được.
Có thể Vân Mộng Chân còn chống cự được một chút, nhưng Bạch Nhạc ngay cả tư cách chống cự cũng không có.
Thần hồn bị thương, lại ở dưới dạng công kích thần hồn này, tối đa một khoảnh khắc, thần hồn Bạch Nhạc sẽ tan vỡ, trực tiếp chết đi.
Dưới loại công kích này, cho dù Vân Mộng Chân có lòng muốn hỗ trợ, cũng không thể giúp được bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà, tại thời điểm Vân Mộng Chân cho rằng đối phương chết chắc, Côn Ngô Kiếm trong tay nàng lại không thể khống chế được rời khỏi tay, lập tức xé rách hư không, xuất hiện ở trong đầu đối phương!



Bạn cần đăng nhập để bình luận