Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 142 - Ngu kiếm (2)



Chương 142 - Ngu kiếm (2)




Thậm chí, có thể nói, hắn chính là có thể dẫn dắt kiếm thế của Tiêu Hành Nhất!
Bạch Nhạc có thể cảm giác được, kỳ thật kiếm của Tiêu Hành Nhất đã có một tia xu thế nhìn lén kiếm đạo, chỉ là loại cảm ngộ này vẫn còn vô cùng mơ hồ, cho nên, Tiêu Hành Nhất cần phải dựa vào kiếm của hắn, không ngừng tích góp kiếm thế, cho tới khi kiếm thế đạt tới cực hạn mà hắn có khả năng chịu tải, cuối cùng đâm ra một kiếm đó, mới là đỉnh phong của nó.
Nói thật, kiếm như vậy, lộ ra có chút ngốc có chút ngu!
Bởi vì vào thời điểm đối địch chân chính, đối thủ thế tất sẽ nghĩ hết mọi biện pháp quấy rầy tiết tấu của ngươi, căn bản sẽ không cho ngươi cơ hội tích tụ kiếm thế. Cho nên, bất kể ngươi phán đoán ra một kiếm cuối cùng có uy lực khủng bố cỡ nào, cũng chỉ có thể giới hạn ở phán đoán, căn bản không thể thi triển ra được.
Nhưng cũng chính bởi vì ngu như vậy, mới có thể khiến Tiêu Hành Nhất dùng phương thức này để cảm ngộ kiếm đạo, chạm đến một tia đó, có lẽ dưới tình huống bình thường, hắn cả đời cũng không thể chạm đến cảnh giới đó.
Kiếm chiêu chưa quá bán, trên thực tế, Bạch Nhạc đã hiểu được rồi.
Đến loại tình trạng này, giao thủ về sau, đối với Bạch Nhạc mà nói đã không có bất kỳ trợ giúp gì, cũng có đủ thực lực để tùy thời kết thúc trận chiến này.
Nhưng Bạch Nhạc lại không lựa chọn làm như vậy, mà bình tĩnh tiếp tục dùng Linh Tê Nghênh Khách phòng thủ, mặc cho Tiêu Hành Nhất tích tụ kiếm thế của hắn đến hoàn mỹ, giống như lúc trước Bạch Nhạc giúp Dương Nghiên đột phá, Bạch Nhạc hiện tại chính là đang giúp Tiêu Hành Nhất minh ngộ kiếm đạo.
Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, Tiêu Hành Nhất căn bản không thể sứ ra hết bộ kiếm chiêu này, rất nhiều chỗ, hắn đều chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình, căn bản không có cơ hội thực tiễn.
Điều này cũng dẫn tới, Tiêu Hành Nhất rõ ràng dường như đã chạm đến bên rìa kiếm đạo, nhưng lại thủy chung vẫn cách một tầng, có thế nào cũng không thể tìm thấy phương pháp và phương hướng đột phá.
Mà hiện tại, Bạch Nhạc chính là dùng trận tỷ thí này cho hắn một cơ hội như vậy.
Đương nhiên, nội tình trong đây, người ngoài căn bản không thể hiểu.
Có lẽ, ở đây, cũng chỉ có Từ Phong và Hà Dao mới có thể nhìn ra mấy phần manh mối.
Cũng may, từ đầu tới cuối, Bạch Nhạc đều chỉ thi triển một thức Linh Tê Nghênh Khách, trận chiến này, cũng khiến nhiều đệ tử hơn ý thức được, một bộ Linh Tê Kiếm Quyết mà bọn họ coi là gân gà rốt cuộc là khủng bố tới cỡ nào!
- Vù!
Liên tục cường công mười lăm phút, Tiêu Hành Nhất cuối cùng cũng tích tụ kiếm thế đến cực hạn, tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, tất cả lực lượng, tất cả khí thế toàn bộ dung nhập vào trong một kiếm cuối cùng này, thật sự có thể gọi là kiếm như cầu vồng!
Cho dù là với thực lực của Bạch Nhạc, lúc này, trong mắt cũng không khỏi lộ ra một tia ngưng trọng.
Linh Tê Nghênh Khách, chống đỡ được khoái công của Tiêu Hành Nhất lúc trước, nhưng lại tuyệt đối không cản được một kiếm nhanh như lôi đình này.
Trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia tinh mang, kiếm trong tay hơi giơ lên, nhẹ nhàng điểm ra.
Tâm kiếm tương thông!
Trong nháy mắt này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không dám chủ quan nữa.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông!
Linh Tê Kiếm Quyết, chỗ tinh túy nhất, chính là ở loại cảm ứng tâm hữu linh tê này.
Một kiếm này của Tiêu Hành Nhất rất nhanh, nhưng có nhanh tới mấy cũng không thể qua được cảm ứng của linh tê vừa hiện, lúc xuất thủ, Bạch Nhạc đã biết vị trí mà một kiếm này đâm tới, cho nên, hắn căn bản chỉ nhẹ nhàng đặt kiếm ở vị trí đó mà thôi.
Tựa như bất kể ngươi xuất thủ đa dạng cỡ nào, nhanh tới bao nhiêu, nhưng chỉ cần ta biết điểm rơi cuối cùng của ngươi, tất nhiên có thể thoải mái làm ra chuẩn bị để đỡ một kích này.
Keng.
Mũi kiếm chính xác điểm đến mũi kiếm Tiêu Hành Nhất đâm tới, lực lượng của Tử Phủ thuận thế bùng nổ.
Kiếm thế đã phá, dựa vào lực lượng của Tử Phủ, Bạch Nhạc tất nhiên có thể dễ dàng đánh gục Tiêu Hành Nhất.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười sáng lạn, Bạch Nhạc vẫn đứng tại chỗ, nói khẽ,
- Chúc mừng Tiêu sư đệ đã nhìn thấy được kiếm đạo!
Cơ hồ là đồng thời, trên mặt Tiêu Hành Nhất đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
Tuy trận chiến này đã thua, nhưng khi một kiếm cuối cùng đó được đâm ra, bình cảnh một mực khốn nhiễu Tiêu Hành Nhất đã bị phá, giống như trong nháy mắt, giúp hắn bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Người ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Hành Nhất lại sao có thể không biết.
Lập tức, Tiêu Hành Nhất khom người quỳ gối,
- Tiêu Hành Nhất đa tạ sự thành toàn của Bạch sư huynh!
Một màn này cũng khiến toàn trường toàn trường, trong nhất thời lập tức trở nên xôn xao.
- Không cần khách khí, có thể kiến thức được khoái kiếm của ngươi, ta cũng có thu hoạch phong phú! Đối với ta mà nói, kỳ thật vốn không phải là một hồi tỷ thí, mà là một lần luận kiếm.
Cười tiêu sái, Bạch Nhạc tiếp tục nói,
- Kỳ thật so sánh với khoái kiếm, ta cảm thấy, kiếm này vốn nên gọi là ngu kiếm, bởi vì ngu, cho nên mới nhanh! Tựa như lúc trước ngươi rút kiếm vậy, chỉ có không ngại nhàm chán mà thiên chuy bách luyện, hóa nó thành bản năng, ngươi mới có thể nhanh hơn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận