Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1135 - Một kiếm bêu đầu



Chương 1135 - Một kiếm bêu đầu




Chỉ là, nếu cứ vậy kéo dài thì cũng không tốt, còn một đệ tử khác đã chọn một hướng hoàn toàn ngược lại, bây giờ đã chạy được một khoảng rồi, quan trọng nhất là hướng đó còn đang có người khác.
Chuyện này khiến trong lòng Bạch Nhạc dâng lên một cảm giác nguy hiểm, nếu rơi vào tay đối phương rồi lộ thân phận, như vậy cho dù cuối cùng hắn giết được đối phương thì cũng sẽ tạo thành phiền phức cực lớn sau này.
Có một số việc thật sự không cần chứng cứ.
- Yến Bắc Thần là được...
Cách đó không xa, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia cũng nhìn thấy thân ảnh của mấy người khác, vô ý thức muốn cao giọng la lên. Chỉ là lời nói còn chưa kịp phát ra, trong hư không chợt xuất hiện một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt đã xuyên qua yết hầu của gã, làm câu nói còn đang ở họng mãi mãi nghẹn ở đó.
Một kiếm đứt cổ!
Xa xa, Bạch Nhạc nhìn rõ được một thân ảnh quen thuộc.
Ẩn Tâm!
Ngày xưa tên sát thủ đó trên biển Đông từng có chút giao tình với Bạch Nhạc, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa bằng vào phương thức đánh lén hung hãn quả quyết tập sát đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông suýt làm bại lộ thân phận của Bạch Nhạc.
Cũng chỉ có sát thủ cấp cao bậc này mới có thể im hơi lặng tiếng lặng yên xuất thủ, thậm chí làm cho đối phương ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được đã bị mất mạng!
Nhìn sâu đối phương một cái, bây giờ Bạch Nhạc căn bản không để ý tới chuyện chào hỏi Ẩn Tâm, xoay người chạy về phía Triệu Thụy đang đứng.
Còn vì sao Ẩn Tâm lại giúp mình, thậm chí không phải đã đoán được thân phận của mình rồi chứ? Bây giờ Bạch Nhạc cũng tạm thời bất chấp.
Huống chi đã gặp được Ẩn Tâm ở đây, Bạch Nhạc tin nhất định sẽ lần nữa gặp được đối phương.
Triệu Thụy sắp khóc đến nơi.
Vốn dĩ Bạch Nhạc đuổi theo giết hai tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, gã còn tưởng đây là một cơ hội tốt, có thể thoát thân.
Nhưng ai ngờ tên khốn Bạch Nhạc này lại điều một con giao long tới bắt gã.
Gã cũng đã thử chạy trốn, nếu cần luận tốc độ, gã nào có thể so được với con Bạch Giao kia! Hơn nữa gã vốn cũng không am hiểu việc chém giết chính diện, có đánh cũng đánh không lại, trốn cũng không trốn thoát, cứ vậy bị giao long vây chết ở đây.
Trong Loạn Nhận Phong Bạo, gã không thấy được hai tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông khác như thế nào nhưng cũng đoán được, bằng vào thủ đoạn của Bạch Nhạc chỉ sợ tuyệt đối sẽ không để bọn họ chạy thoát.
Bây giờ thứ duy nhất gã trông cậy được chính là hai tên ngu xuẩn kia có thể truyền tin tức về Bạch Nhạc cho Yến Bắc Thần trước khi chết.
Nếu vậy, đối với Bạch Nhạc, giết gã diệt khẩu liền trở nên không quan trọng nữa, nghĩ cách chạy trốn là cấp thiết nhất, cũng chỉ có như vậy gã mới có hy vọng bình yên thoát thân.
Chỉ tiếc, suy nghĩ này của gã mới vừa xuất hiện không lâu liền bị hiện thực tàn khốc đạp nát.
Bạch Nhạc... đã trở về!
Khi nhìn thấy thân ảnh của Bạch Nhạc xuất hiện lần nữa, Triệu Thụy thật sự muốn khóc.
- Ngaooooo
Nhìn thấy Bạch Nhạc trở về, Tiểu Bạch Giao cũng có vẻ vô cùng hưng phấn, đắc ý khoe công lao coi chừng Triệu Thụy với Bạch Nhạc.
- Làm tốt lắm, tiểu Bạch!
Nhẹ giọng khen một câu, Bạch Nhạc lập tức bình tĩnh nói với Triệu Thụy:
- Triệu sư huynh, đây là kết quả mà ngươi muốn sao?
Kết quả mình muốn? Muốn cái rắm!
Nếu không phải do Vệ Phạn Dạ đã chết, quả thực Triệu Thụy muốn lôi Vệ Phạn Dạ ra quất chết mới thôi!
Sớm biết Bạch Nhạc có thực lực kinh khủng như vậy, gã mất não mới hợp lực với Vệ Phạn Dạ vây giết Bạch Nhạc! Chuyện như này giao luôn cho Tư Đồ Lăng Phong, hoặc là trưởng lão trong tông môn xử lý không phải xong rồi sao?
Công lao phải dùng mạng mà đổi này, có quỷ mới muốn làm!
- Bạch Nhạc, ngươi giết ta cũng không có ý nghĩa gì, ta có thể thề tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ về thân phận của ngươi, hơn nữa có thể cho ngươi sự trợ giúp lớn nhất!
Triệu Thụy có thể cảm nhận được sát ý trong mắt Bạch Nhạc, cho nên mới có vẻ vội vàng vậy.
Quyền lợi!
Người trong Ma Đạo coi trọng quyền lợi nhất, chỉ cần có đủ quyền lợi thì sẽ có thể thay đổi thái độ của đối phương.
Một ý nghĩ lóe lên, Triệu Thụy nắm lấy điểm mấu chốt nhất.
- Nơi này là cấm địa thượng cổ, ngươi phí tâm tư trà trộn vào đâu không phải vì muốn tranh đoạt cơ duyên, đột phát tinh hải sao?
Nhìn Bạch Nhạc, Triệu Thụy lên tiếng giải thích:
- Ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi che giấu tung tích, giúp ngươi tìm hiểu tin tức của bọn thánh nữ, ta sở hữu thực lực trận pháp cực mạnh, nhất định có thể giúp đỡ được ngươi.
Mí mắt hơi nháy, khóe miệng Bạch Nhạc tỏ ra hài hước:
- Thật sao? Nếu như ta muốn thánh nữ thì sao, ngươi cũng đồng ý giúp ta chứ?
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, nhất thời Triệu Thụy hơi khựng lại.
Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện về Bạch Nhạc hiện lên trong đầu Triệu Thụy.
Ban đầu gã gặp Bạch Nhạc ở Thanh Châu chính là muốn cảnh cáo Bạch Nhạc cách xa thánh nữ một chút, bắt đầu từ lúc đó có tin đồn quan hệ giữa Bạch Nhạc và thánh nữ không bình thường. Ác cảm của gã với Bạch Nhạc cũng từ đó mà bắt đầu.
Bây giờ nghe Bạch Nhạc nói vậy, gã đương nhiên hiểu ra hóa ra Bạch Nhạc dùng trăm phương ngàn kế cũng chỉ vì mơ ước thánh nữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận