Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 798 - Bái kiến Thánh Nữ



Chương 798 - Bái kiến Thánh Nữ




Nếu có thể, Bạch Nhạc thật hận không thể đánh nữ nhân này một trận.
- Vân Mộng Chân, nàng ức hiếp ta không đánh lại nàng chứ gì?
- Đúng vậy, không phục thì ngươi có thể thử xem, ta chấp ngươi một tay.
Vân Mộng Chân quét mắt liếc Bạch Nhạc, nói bâng quơ.
Giết người không dao!!!
Chấp một tay... Giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chính thức hiểu được cảm giác của những người khi đối mặt với hắn trên võ đài khi đó.
Quá nghẹn quá uất mà, nhưng mà… Hắn thật sự đánh không lại!!!
Bạch Nhạc nghĩ vậy, lập tức thấy sợ, chủ động chuyển chủ đề:
- Nói chuyện nghiêm túc nào, ta thật sự có một chút chuyện về Bạch Cốt Thần Giáo muốn nói với nàng. Bạch Cốt Thần Giáo và Đông Hải Tiên Đảo cấu kết. Mặc dù ta không lấy được chứng cứ gì ra, nhưng chuyện này tất cả đều là thật.
- Ta biết.
Mí mắt Vân Mộng Chân cũng không thèm nhảy một cái, nàng thản nhiên nói:
- Lấy thực lực của Nguyệt Lâm Tiên, người của Bạch Cốt Thần Giáo không kiềm chế được ông ta, chạy tới muộn như vậy... Nếu nói ông ta không phải cố ý, ai mà tin được?
- Biết rồi mà nàng còn ở đây?
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, có chút tức giận hỏi.
- Nếu không thì sao, ngươi cho rằng chỗ nào ở Duyễn Châu là an toàn?
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, hỏi ngược lại.
- ...
Câu nói này lập tức khiến Bạch Nhạc nghẹn họng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, lời mà Vân Mộng Chân nói thật đúng là tình hình thực tế.
Chỉ cần Vân Mộng Chân xuống núi Đạo Lăng, sợ rằng sẽ không có chỗ nào là chắc chắn an toàn, so sánh qua lại, Đông Hải Tiên Đảo có Nguyệt Lâm Tiên tọa trấn ngược lại có thể an toàn hơn một chút, bởi vì, chí ít rằng ở bên ngoài, Nguyệt Lâm Tiên nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Vân Mộng Chân.
- Làm sao ngươi dám xác định Nguyệt Lâm Tiên cấu kết với Bạch Cốt Thần Giáo?
Vân Mộng Chân chuyển hướng về Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
Phải biết rằng, cho dù là bản thân Vân Mộng Chân thì cũng là suy đoán mà thôi, nhưng nghe lời này của Bạch Nhạc, nghiễm nhiên là bộ dạng chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ là không thể nào nói ra mà thôi.
Vân Mộng Chân tạm dừng một chút, lúc này mới hỏi tới:
- Hoặc là, rốt cuộc ngươi thoát thân từ trong tay Bạch Cốt phu nhân như thế nào?
- Nàng cũng biết đó, ta tu luyện một Bạch Cốt Hóa Thân, lúc đó khi bị giam trong thuyền Bạch Cốt, ta thừa dịp nàng ta bị thương nặng, lúc này mới may mắn thoát thân.
Mí mắt Bạch Nhạc giật một cái, lập tức đưa cái lí do thoái thác này ra.
- Nói thật!
Vân Mộng Chân cũng không thèm nhìn Bạch Nhạc một cái, lạnh lùng nói.
- ...
Bạch Nhạc cười khổ một cái, bất đắc dĩ trả lời:
- Là Bạch Cốt phu nhân chủ động thả ta trở về, nàng ta nói, Nguyệt Lâm Tiên dám thất tín, nàng ta cũng sẽ không cho Nguyệt Lâm Tiên như ý. Hơn nữa, nàng ta ép ta phát thề, không được chủ động đi trêu chọc Bạch Cốt Thần Giáo nữa.
Những lời này nói ra, Vân Mộng Chân lập tức tin ba phần.
Trước đó nàng đã nhận thấy được giữa Nguyệt Lâm Tiên và Bạch Cốt phu nhân có thể có mờ ám, cuối cùng cố ý truy sát có thể là muốn giết người diệt khẩu, chỉ là lại không có chứng cứ gì, hơn nữa, chỉ bằng chính nàng cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Lâm Tiên, lúc này mới vẫn luôn không mở miệng.
Bây giờ, Vân Mộng Chân nghe được Bạch Nhạc nói như vậy, đương nhiên là làm rõ manh mối.
Còn về phần tại sao Bạch Cốt phu nhân không giết Bạch Nhạc, vậy thì càng đơn giản, chứng kiến Bạch Nhạc cứu mình, Bạch Cốt phu nhân tự nhiên rõ ràng quan hệ giữa Bạch Nhạc và mình không đơn giản như vậy, nàng ta muốn mượn miệng của Bạch Nhạc, nói chuyện này cho mình biết mới là mục đích.
Về phần bản thân Bạch Nhạc, trong mắt Bạch Cốt phu nhân, hắn vốn chính là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì, căn bản không cần phải quan tâm đến sống chết, vì trả thù Nguyệt Lâm Tiên, nàng ta để lại một miệng sống như là Bạch Nhạc cũng không có gì là to tát cả.
- Ngươi thật đúng là mạng lớn!
Vân Mộng Chân liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, lúc này mới hừ nhẹ một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, Vân Mộng Chân lấy ngọc bội Cửu Long Hoàn ra trả lại cho Bạch Nhạc:
- Chắc là món bảo vật này chỉ có thể dùng được một lần nữa thôi đúng không.
Con rồng điêu khắc vốn có trên ngọc bội, bây giờ đã vỡ vụn chỉ còn lại một cái, lấy ánh mắt của Vân Mộng Chân, tự nhiên nhìn ra được huyền cơ bên trong.
Bạch Nhạc nhìn ngọc bội Cửu Long Hoàn, hơi gật đầu, nhưng lại không đưa tay ra nhận.
- Nàng giữ đi, ta cứ mãi cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Giữ lại trên người nàng, ta mới có thể yên tâm một ít.
- Nói bậy!
Vân Mộng Chân trợn trắng mắt với Bạch Nhạc, tức giận nói:
- Thực lực của ta đã khôi phục gần hết rồi, không cần thứ đồ chơi này, ngược lại là ngươi, gan to như vậy, chuyện gì cũng dám trà trộn vào.
Mặc dù ngoài miệng chẳng thèm ngó tới, nhưng khi Vân Mộng Chân nghĩ đến trước đó Bạch Nhạc gần như ôm suy nghĩ phải chết xông đến bên cạnh mình, đưa ngọc bội Cửu Long Hoàn hộ thân vào trong tay mình, trong lòng nàng chỉ thấy ấm áp.
Chuyện này không liên quan gì đến thực lực cả, chỉ đơn thuần là nàng thích cảm giác được người ta chăm sóc, được người ta quan tâm mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận