Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1157 - Đốn ngộ (2)



Chương 1157 - Đốn ngộ (2)




Trợ giúp Vân Mộng Chân đoạt lại Côn Ngô Kiếm đương nhiên sẽ làm gã càng khó đuổi theo bước chân của Vân Mộng Chân hơn, nhưng lại có thể giúp Vân Mộng Chân có hy vọng lớn hơn, kéo dài thần thoại bất bại của Đạo Lăng, trợ giúp Đạo Lăng Thiên Tông đi lên từ vũng bùn gian nan này.
Đây là đại cục!
Nhưng Tư Đồ Lăng Phong lại vẫn lựa chọn vì tư lợi mà tổn hại đại nghĩa.
Tư Đồ Lăng Phong đương nhiên không biết cảnh này bị người khác nhìn thấy hết, chính bởi vậy mới có thể nhìn thấu nội tâm, thấy rõ tính tình của người truyền nhân mà ông ta ký thác kỳ vọng.
Trên thực tế không chỉ ông ta, bây giờ trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông cũng không khỏi trầm mặc.
Mọi người đều theo đuổi tâm tư của mình, dùng đủ loại lý do để đẩy vị thánh nữ Vân Mộng Chân này tới thần đàn, nhưng tất cả những suy nghĩ tối tăm nhất lại chưa bao giờ được phơi bày dưới ánh sáng.
Hôm nay, hành động của Tư Đồ Lăng Phong đã hoàn toàn làm bại lộ tất cả.
Đạo Lăng Thiên Tông cuối cùng cũng đã thật sự bắt đầu sa đọa...
Rất nhiều người đều đang âm thầm quan sát nét mặt của Diệp Lăng Vân.
Chỉ là Diệp Lăng Vân như đang ngủ, đối với tất cả mọi chuyện căn bản không chút phản ứng.
Chỉ có người có tâm tư linh xảo nhất mới có thể hiểu, sở dĩ Diệp Lăng Vân không thể hiện thái độ gì vì từ đầu tới cuối, Diệp Lăng Vân vẫn luôn đứng về phía Vân Mộng Chân.
Cho dù người khác có như thế nào, chỉ cần Vân Mộng Chân bất bại, Đạo Lăng Thiên Tông liền vẫn có hy vọng.
Sa đọa có thể nạo đi, nạo bỏ những chỗ sa đọa, lấy phương thức đau thương để hoàn thành việc thay máu.
Mà Vân Mộng Chân chính là hy vọng của tất cả.
Kết quả mà ông ta muốn còn chưa xuất hiện.
...
Tiểu Bạch Giao lần nữa thu nhỏ, lui lên vai Bạch Nhạc.
Nhưng mà lần này Bạch Nhạc lại làm y như lời hắn nói với Tư Đồ Lăng Phong, cứ vậy dừng bước lại.
Tiếp tục thâm nhập thì hắn sẽ còn gặp phải người khác, mặc dù những người đó xác thực đều là quỷ thai nhưng chưa chắc ai cũng sẽ lựa chọn giống Tư Đồ Lăng Phong.
Dưới tình huống Tiểu Bạch Giao không giúp được gì, thực lực của hắn vẫn có phần yếu.
So với việc kiến trì xông lên chẳng thà tĩnh tâm, thử xem xem có thể tìm được cách khác để giải quyết vân đề không.
Nhìn tình huống từ Loạn Nhận Phong Bạo, chưa chắc nhất định phải đi tới trung tâm mới có thể có được cảm ngộ.
Chỉ cần có thể bình tĩnh tâm thần thì sẽ có thể có cơ hội phát giác ra hy vọng từ những dấu vết xung quanh.
Nói cũng đúng, thật ra tất cả trở ngại trong cấm địa thượng cổ thật ra cũng chỉ là một phương thức khảo nghiệm mà thôi.
Nhất thời, tư tưởng của Bạch Nhạc liền thả lỏng.
Ban ngày tỏa ra sinh cơ, buổi tối thì thôn phệ sinh cơ, những cây cối này rốt cục ẩn chứa sức mạnh gì?
Rốt cuộc là sinh cơ, hay là tử vong?
Hay là giữa sống và chết căn bản không có giới hạn rõ ràng?
Bắt đầu nghĩ đã có vô số suy luận dũng mãnh tràn vào trong đầu Bạch Nhạc.
Trước đó Bạch Nhạc đã từng giao thủ với cao thủ Thái Cực Đạo, đối phương nắm giữ âm dương chuyển hóa, khống chế hoàn mỹ. Nếu lấy nó để thôi diễn thì có thể những cây cối ở xung quanh này cũng hợp với tinh túy của Thái Cực Đạo.
Vạn sự vạn vật há lại có định luận?
Bạch Nhạc nói không phân đạo ma, không phân chính tà!
Nhưng đó là hắn nói vậy, nhưng hắn thật sự hiểu ra sao?
Nếu như vô luận đạo ma đều chỉ là một phương thức tu hành, vô luận chính là cũng chỉ là một phương thức sinh tồn.
Như vậy giữa sống hay chết đâu có giới hạn tuyệt đối?
Ầm!
Trong tích tắc, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên nổ tung, một suy nghĩ điên cuồng nhất thời không thể ức chế được.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là sức mạnh, như vậy... đạo ma cần gì phải phân chia?
Cho tới nay Bạch Nhạc đều song tu đạo ma, nhưng trên thực tế, sức mạnh đạo ma đối lập với nhau, có thể nói là phân biệt rõ ràng.
Từ hai linh phủ cho tới giờ mỗi cái chiếm giữ nửa tinh cung.
Mặc dù tình huống đang phát triển theo hướng tốt hơn nhưng lại không có thay đổi về bản chất.
Nếu như... có thể thật sự dung hợp hai sức mạnh đạo ma thì sao?
Nếu như có thể làm nửa tinh cung phân biệt hoàn toàn hóa thành một tòa tinh cung hoàn chỉnh thì sao? Hoặc có lẽ là khi bước vào tinh hải có thể làm chúng trở thành một chỉnh thể hoàn mỹ?
Vậy đối với mình sẽ là một sự thăng tiến kinh khủng bậc nào?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên dâng lên khát vọng khó tả.
Vốn dĩ với cơ duyên nơi đây Bạch Nhạc không ôm hy vọng quá lớn, lúc này tâm tư lại chợt nghịch chuyển.
Có một số việc, cho dù là cảm ngộ, tưởng tượng thì muốn làm, nhưng tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản.
Dung hợp hai sức mạnh đạo ma thành một, nói thì dễ nhưng trên thực tế, muốn chân chính làm được, có bao nhiêu gian nan thực sự khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Bạch Nhạc nhất định phải tìm được thứ có thể trợ giúp mình tìm hiểu cơ duyên mới được.
Ma bây giờ, thứ hắn nghĩ có thể trợ giúp được mình, chỉ có hai.
Một là truyền thừa Thái Cực Đạo, còn lại chính là cơ duyên giấu trong rừng núi này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận