Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 916 - Ngươi có thể đoán nhưng ta không thể nhận (2)



Chương 916 - Ngươi có thể đoán nhưng ta không thể nhận (2)




Trước đó Bạch Nhạc chỉ chém đi một luồng thần hồn của Nguyệt Lâm mà thôi, căn bản sẽ không làm Nguyệt Lâm Tiên bị thương gân động cốt. Nhưng đợi đến lần tiếp theo Nguyệt Lâm Tiên ra tay, có lẽ tuyệt đối không thể đối phó dễ như vậy.
Bây giờ, đối với bọn họ mà nói cách phá cục duy nhất là trước một bước thu được cơ duyên bên trong Quảng Hàn Thiên Cung, hoàn toàn cắt đứt ý tưởng của Nguyệt Lâm Tiên, cũng có thể dùng cái này tự bảo vệ mình.
- Được!
Thoáng suy tư một chút, Bạch Nhạc cũng không từ chối.
Lần này hắn bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, trên thực tế là vì Vân Mộng Chân mà đến. Hơn nữa, bản thân hắn cũng đã đạt được quá nhiều chỗ tốt bên trong Quảng Hàn Thiên Cung. Tất nhiên Vân Mộng Chân từ chối Côn Ngô Kiếm, như vậy Bạch Nhạc tất nhiên cũng muốn trợ giúp Vân Mộng Chân thu được bảo vật và cơ duyên bên trong Quảng Hàn Thiên Cung!
Kể từ đó, cũng có thể tương ứng hóa giải một chút áp lực trên người Vân Mộng Chân.
Huống chi, mặc dù bỏ qua những thứ này không đề cập tới, hắn cũng thật không nỡ nhanh như vậy đã phải tách ra với Vân Mộng Chân.
Dù không thể quen biết nhau, vẻn vẹn chỉ đơn giản đồng hành như vậy, cũng đã đủ để Bạch Nhạc vô cùng hài lòng.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cứ như vậy cùng bước vào bên trong điện!
So với việc khảo nghiệm ở ngoại điện này, chỉ có chân chính bước vào bên trong điện, mới xem như chân chính bước vào trung tâm của Quảng Hàn Thiên Cung.

Trước ngọn núi vẫn còn có rất nhiều người kẹt ở chỗ này, không thể vượt qua ngọn núi.
Nhưng mà giờ phút này, những người này lại đột nhiên phát hiện một cái bóng dáng quen thuộc!
Hơn nữa, đối phương vậy mà không nhìn quy tắc nơi đây trực tiếp phá không phi hành đến.
- Nhậm Bách Đào?
Trong nháy mắt, có người nhận ra thân phận của người kia.
Nhưng cũng chính là như vậy mới càng có vẻ kinh người!
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng mọi người hầu như đều từng nghe. Ban đầu ở bên trên hồ Hàn Đàm, Yến Bắc Thần lực áp Nhậm Bách Đào mạnh mẽ đánh chết đối phương ở trong hồ nước, đến thi thể đều chìm vào hồ. Điều này tuyệt đối không giả!
Nhưng... Bây giờ người này đột nhiên chạy tới, thật sự là Nhậm Bách Đào không nhầm đi đâu được!
Ánh mắt lạnh lùng quét ở trên những người này, trong mắt Nhậm Bách Đào lộ ra vẻ tà mị, khóe miệng nhếch lên cười nhạt:
- Nếu đụng phải còn nhận ra ta... Vậy coi như các ngươi đen đủi rồi!
Trong lúc nói chuyện, trên người Nhậm Bách Đào đột nhiên lộ ra một cỗ khí tức kinh khủng. Hắn dùng tay trảo một cái, lập tức có một người trực tiếp bị hắn nắm vào bàn tay!
Trên bàn tay hắn lộ ra sương mù, gần như là trong nháy mắt, người kia hét thảm một tiếng, máu thịt trên người không ngừng bong ra từng mảng. Trong khoảnh khắc hóa thành một bộ xương trắng!
Nhưng cho dù như thế, Nhậm Bách Đào cũng vẫn không buông tha hắn. Bàn tay nắm chặt vào bên trong xương cốt đối phương, rất nhanh đến xương trắng cũng dần dần u ám, hóa thành bột phấn!
Cắn nuốt lực lượng xương trắng của đối phương, khí tức trên người Nhậm Bách Đào lại có vẻ càng ngưng tụ thật hơn vài phần. Khóe miệng hắn lộ một nụ cười quỷ mị như ác ma từ địa ngục bò ra ngoài!
- Trốn đi! Hắn không phải Nhậm Bách Đào! Hắn là cao thủ Bạch Cốt Thần Giáo!
Có người phản ứng nhanh, lúc này nhận thấy khác thường, vội hô lớn.
- Trốn? Ở chỗ này, các ngươi có thể chạy trốn chỗ nào?
Trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, Nhậm Bách Đào không có chút sốt ruột nào. Hắn cứ như vậy chậm rãi đánh về phía người tiếp theo, mặc cho người khác kêu gọi chạy trốn thế nào cũng không thèm quan tâm!
Những người này không trèo qua núi được, thậm chí cũng không có bản lĩnh vượt qua hồ Hàn Đàm lui về Hoang Nguyên. Ở chỗ này... có thể chạy trốn đến đây chứ?
Điên cuồng giết chóc!
Hơn ba mươi người bị vây ở núi bên này, chỉ trong ngắn ngủi một nén nhang đã bị giết sạch!
Cách mỗi người chết đều giống nhau, đầu tiên bong ra từng mảng máu thịt toàn thân tiếp theo bị hút hết lực lượng bên trong xương trắng, từ thân thể đến thần hồn. Cắn nuốt sạch sẽ từng chút lực lượng, thần hồn đều diệt không để lại chút vết tích nào.
Làm xong tất cả, khí tức của Nhậm Bách Đào cũng một đường tăng cao, mạnh mẽ đạt được trình độ Tinh Cung đỉnh phong.
Thoả mãn nhìn bàn tay mình, khóe miệng Nhậm Bách Đào lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Vân Mộng Chân! Mọi người đều nói ngươi vô địch cùng cấp. Lần này, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể tiếp tục vô địch nữa hay không!
Vừa nói, Nhậm Bách Đào vừa bước ra một bước, thân hình chợt xuất hiện trên ngọn núi cao cách đó hơn mười trượng. Mỗi bước Nhậm Bách Đào bước ra đều là khoảng cách ít nhất ba đến năm trượng. Ngọn núi hơn một ngàn mét, dường như hắn không gặp được bất kỳ trở ngại nào. Trong chốc lát, hắn bước thẳng qua.
Loại tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn so với Bạch Nhạc trèo núi trong trăm hơi thở nhiều.
Càng đáng sợ hơn là loại này giết chóc vẫn chưa đến kết thúc ở đây!
Sau khi bước qua ngọn núi, loại giết chóc này vẫn còn tiếp tục. Trên đường đi, cho dù là yêu thú hay là người tu hành, không phân đạo ma, chỉ cần gặp phải thì đều sẽ bị tập kích, tử trạng vô cùng thê thảm!



Bạn cần đăng nhập để bình luận