Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1033 - Truyền Pháp (2)



Chương 1033 - Truyền Pháp (2)




Rốt cục lần này Mạc Hàn cũng ý thức được Bùi Tuyết Tê buồn bực, hắn co rụt cổ lại, thi lễ một cái, rồi lui xuống.
Bùi Tuyết Tê nhìn bóng lưng Mạc Hàn, không khỏi hơi nhíu mày.
Tự nhiên nàng biết, tâm tư của Mạc Hàn đối với nàng, nhưng nhiều năm ở chung, nàng cũng biết mình không thể sinh ra tình cảm với Mạc Hàn, người nàng thích không phải loại người như Mạc Hàn.
Huống chi, trong lòng nàng cũng mơ hồ hiểu, sợ rằng vướng víu với La Tiêu không dễ dàng kết thúc như vậy.
Chỉ là, lần nữa nghĩ đến nữ nhân Thất Tinh Tông kia, Bùi Tuyết Tê không khỏi hơi nhăn lông mày, có thể Mạc Hàn không nghĩa gì, nhưng lời nói của hắn lại không sai.
Sư tôn không phải là người tham luyến nữ sắc, bây giờ lại có phản ứng này, xác thực có chút khác thường.
Bùi Tuyết Tê hít sâu một hơi, liền quay người đi về phía viện tử của Thận Lâu Vương lần nữa.
- Đệ tử cầu kiến sư tôn!
Bùi Tuyết Tê đứng ở trước viện tử, nhẹ giọng mở miệng nói.
Trong viện sắp đặt ảo trận, cho dù là Bùi Tuyết Tê cũng không dám tùy tiện xông loạn.
Bạch Nhạc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ngẩng đầu, phất tay áo, khai mở ảo trận trong viện tử, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vào đi.
Trong chốc lát, Bùi Tuyết Tê liền gõ cửa đi tới.
- Đệ tử bái kiến sư tôn!
Bùi Tuyết Tê khẽ khom người hành lễ nói.
Bạch Nhạc tùy ý ngồi trên ghế, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Có chuyện gì?
Trong lúc nói chuyện với Bạch Nhạc, Bùi Tuyết Tê cũng chú ý tới dường như Hà Tương Tư đang dồn toàn bộ tinh thần tìm hiểu cái gì, không có vẻ không chịu nổi giống như trước đó.
Chuyện này khiến trong lòng Bùi Tuyết Tê thở phào một cái, nhưng cũng không khỏi hơi nghi hoặc một chút:
- Sư tôn, Hà cô nương bị sao vậy?
- Ngươi nửa đêm đến chỗ ta, lẽ nào là tới quan tâm nàng?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ không vui, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Đệ tử không dám!
Bùi Tuyết Tê hạ thấp người hành lễ lần nữa, giải thích:
- Tuy Hà cô nương là người trong chính đạo, nhưng chỉ dựa vào việc nàng dám một mình tìm đến sư tôn, đệ tử cũng bội phục nàng vài phần! Lần này tới là muốn cầu xin giúp nàng, khẩn cầu sư tôn thả nàng rời đi.
- Ồ?
Trước đó Bạch Nhạc không nghĩ tới những lời này, không khỏi hơi kinh ngạc:
- Ngươi muốn ta thả nàng?
- Vâng!
Bùi Tuyết Tê lại khom người bái lạy, nhẹ giọng nói:
- Bên ngoài có lời đồn, sư tôn tham luyến sắc đẹp của nàng, nhưng đệ tử đi theo sư tôn nhiều năm, cũng rất rõ ràng, sư tôn không phải người tham luyến mỹ sắc, vì vậy cả gan đến đây.
- Tham luyến mỹ sắc sao?
Khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên vẻ tươi cười, thong thả mở miệng nói:
- Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, làm sao ngươi biết ta... không phải mê luyến mỹ sắc?
- Tình cảnh hiện tại còn chưa đủ để chứng minh sao?
Bùi Tuyết Tê nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa.
Bạch Nhạc từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bản vương chỉ đang đánh cược với nàng một chút, nếu ngươi đã tới... vậy không ngại cùng đánh cược đi.
Bùi Tuyết Tê hơi ngẩn ra, có chút không hiểu, chờ Bạch Nhạc giải thích.
- Bản vương đạt được thần thông truyền thừa từ Mộng Thiên Thu, nhưng cũng phải trả giá đắt, bản vương đã từng thề, sẽ tìm người hữu duyên, truyền thừa tâm huyết của hắn xuống, không đến mức để cho sở học một đời của hắn thất truyền!
Bạch Nhạc nâng chung trà lên uống một ngụm, thong thả mở miệng nói:
- Hà Tương Tư là đệ tử Thất Tinh Tông, lại can đảm đáng khen, nên bản vương cho nàng một cái cơ hội!
- Nếu nàng có đủ thiên phú tìm hiểu huyễn thuật chi đạo, bản vương sẽ truyền thần thông Mộng Thiên Thu cho nàng... Nhưng nếu không thể!
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Mỹ nhân như vậy, giết người diệt khẩu không khỏi quá đáng tiếc, bản vương sẽ thu nàng vào hậu cung, để nàng an phận ở lại bên người bản vương.
Bạch Nhạc dừng một chút, chuyển hướng sang Bùi Tuyết Tê nói:
- Nếu ngươi đã đến, bản vương cũng không ngại cho ngươi một cái cơ hội, nếu thiên phú ngươi tốt hơn so với nàng, bản vương sẽ truyền pháp cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Những lời này của Bạch Nhạc nhìn như hời hợt, nhưng trên thực tế, đã được suy tính kỹ.
Bùi Tuyết Tê có thể tới cầu tình cho Hà Tương Tư ở thời điểm này, cũng là có tâm thiện lương, mặc dù thân ở Ma Đạo, nhưng vẫn chưa nhiễm thói quen của những ma đầu kia, hơn nữa, so với Hà Tương Tư, Bùi Tuyết Tê càng có căn cơ trên huyễn thuật chi đạo, nếu có thể kế thừa truyền thừa của Mộng Thiên Thu, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Bây giờ nói mình truyền pháp, chẳng bằng nói mình thay Mộng Thiên Thu thu đồ đệ, dùng phương thức này, truyền lưu sở học một đời của Mộng Thiên Thu xuống dưới.
- Đệ tử đa tạ sư tôn!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Bùi Tuyết Tê lập tức vui mừng, vội vã quỳ gối khấu tạ.
- Ngươi đừng vội cảm ơn ta!
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Bùi Tuyết Tê, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bản vương làm như vậy là đang đánh cược, nếu đã là đánh cược tự nhiên phải có tiền đặt cược! Hà Tương Tư lấy mình làm tiền đặt cược... Như vậy, ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược?
Những lời này nhất thời để trong lòng Bùi Tuyết Tê hơi trầm xuống.
Không phải để cho nàng giống Hà Tương Tư chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận