Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 239 - Mồi mà thôi, bỏ đi là được (2)



Chương 239 - Mồi mà thôi, bỏ đi là được (2)




Lợi dụng Linh Tê Kiếm Quyết, phát huy một chữ xảo này đến cực hạn, căn bản không lấy cứng chọi cứng với đối phương, chính là chạy chung quanh, cường hành kéo dài thời gian.
Nhờ vào lực lượng của Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc một mực chạy trốn, quả thực giống như một con cá chạch trơn trượt, cho dù thực lực của Lãnh Thiên Thạch hơn xa hắn, cũng không khỏi có một loại cảm giác vô lực không có chỗ để xuống tay.
Nhưng mà, chính là một thoáng thời gian này, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, toàn bộ mặt đất, giống như đều theo đó mà run rẩy!
Thanh Vân Kỵ!
Thanh Vân Kỵ Vũ trang hạng nặng sau khi nhận được tín hiệu, một đường dùng tốc độ nhanh nhất đến tri viện, người chưa đến, tiếng vó ngựa trầm thấp và túc sát chi ý đó đã thổi quét tới trước một bước.
Trong nhất thời, trừ Lãnh Thiên Thạch ra, sắc mặt của tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều không khỏi thay đổi.
Nếu thực sự luận thực lực đơn lẻ, bọn họ tùy tiện có thể đánh tan những Thanh Vân Kỵ này, nhưng một khi nhưng một khi kết trận mà đến, vậy chính là chuyện hoàn toàn khác.
Nghiêm khắc mà nói, bản thân Thanh Vân Kỵ không được xem như là người tu hành, mà là cỗ máy giết người được trải qua sàng lọc khắc nghiệt.
Lấy ra đơn độc mỗi người trong bọn họ, đều là bé nhỏ không đáng kể, bất kể là thực lực, hay là kỹ xảo chém giết đều không đáng nhắc tới.
Nhưng có một điểm, những Thanh Vân Kỵ này có thể làm được hành động chỉnh tề, hơn trăm người như một thể, nhờ vào lực lượng của chiến trận, giống như nước lũ sắt thép mãnh liệt ập tới, thế không thể đỡ!
- Giết!
Chỉ là một lần trùng kích, phong tỏa mà đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vất vả lắm mới hình thành được đã bị đánh tan.
Trong nhất thời, tầm mắt của tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều không khỏi rơi xuống trên người Lãnh Thiên Thạch.
Đối mặt Thanh Vân Kỵ cường thế như vậy, cũng chỉ có cường giả như Lãnh Thiên Thạch mới ngăn được cơn sóng dữ.
Khí tức trên người tăng vọt, trong mắt Lãnh Thiên Thạch lộ ra một tia màu đỏ, lạnh lùng mở miệng nói,
- Lãnh Thiên Thạch ta hai mươi năm không xuất thế, xem ra các ngươi đã quên mất thủ đoạn của Lãnh mỗ rồi! Hôm nay ta chỉ vì giết tiểu nhi Bạch gia này mà đến, ai dám cản ta, ta sẽ giết kẻ đó... Chỉ là một đội Thanh Vân Kỵ, vẫn chưa đủ cho ta giết, đừng ép ta!
Kéo cương ngựa, trong nháy mắt thấy rõ Lãnh Thiên Thạch, Diệp Kiến Tường cũng không khỏi có chút do dự.
Tên của Lãnh Thiên Thạch, hắn tất nhiên biết, một đội Thanh Vân Kỵ, đối mặt với đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tầm thường, tất nhiên là thuận lợi nghiền ép, nhưng một khi chống lại loại cao thủ này, chính là có chút không đáng là gì.
Nếu thực sự liều mạng, cho dù là hợp lại mạng của toàn bộ những huynh đệ này, cũng chưa chắc đã có thể thủ thắng.
Đương nhiên, Thanh Vân Kỵ cũng không sợ chết, kỷ luật nghiêm minh, chỉ cần hắn ra lệnh, cho dù là đánh tới người cuối cùng, tất nhiên cũng không có một ai lùi bước.
Nhưng. . . Chỉ vì một Bạch Nhạc, lại kéo theo tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, thật sự có đáng không?
Đối với bọn họ mà nói, Bạch Nhạc chỉ là một con mồi được phóng ra mà thôi!
Vốn là muốn dẫn cá lớn mắc câu, nhưng vấn đề là, hiện tại cắn câu lại là một con cá mập có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Lại nghĩ tới sắc mặt ác liệt của Bạch Nhạc đó, cán cân trong lòng Diệp Kiến Tường tất nhiên không kìm được mà có chút nghiêng đi.
Nói chung, Phủ chủ đã bảo thẳng bọn họ theo Bạch Nhạc tìm kiếm cơ hội, chứ không hề nói, nhất định phải bảo hộ Bạch Nhạc được an toàn. Cho dù là Bạch Nhạc chết ở đây, cũng có liên quan gì tới bọn họ?
Chỉ là một mồi nhử mà thôi, bỏ đi là được.
Nghĩ tới đây, tay vốn nắm đao cứ như vậy dừng trên chuôi đao, không có ý rút ra nữa.
Phản ứng của Lãnh Thiên Thạch là nhạy bén cỡ nào, nhìn thấy hành động của Diệp Kiến Tường, lập tức liền đoán được tâm tư của đối phương.
Lập tức, trên mặt Lãnh Thiên Thạch lộ ra một nụ cười khoái trá.
- Tiểu tử, hiện tại ngươi đoán xem, còn có ai có thể cứu ngươi?
Nắm kiếm, đứng ở trước người Lãnh Thiên Thạch không đến cự ly mười mét, nụ cười trên mặt Bạch Nhạc dần dần tắt đi, hóa thành một tia bình tĩnh như nước hồ.
Trên thực tế, Bạch Nhạc đã xem nhẹ sự ác liệt của tình thế, nhưng lại vẫn không ngờ, Thanh Vân Kỵ sẽ bởi vì một câu của Lãnh Thiên Thạch mà thật sự lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là trong nhất thời có xung đột vài câu nói, có phải thù lớn gì đâu?
Huống chi, cho dù là bỏ qua những ân oán cá nhân này không nhắc tới, gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, vốn cũng có thể cân nhắc lợi hại chứ?
Vốn, Bạch Nhạc cho rằng Thanh Vân Kỵ là quân đội hộ phủ Thanh Châu, khác với người tu hành xu lợi tị hại tầm thường, nhưng hiện giờ xem ra, có gì khác biệt đâu?
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tự giễu, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng,
- Đúng rồi, cũng là bản thân ta ngu, có thể ngây thơ đến mức ký thác hy vọng ở trên người các ngươi... Trên đời này, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có mình ta.
Ánh mắt Diệp Kiến Tường có chút lạnh lùng, nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, trong lòng hắn cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận