Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1113 - Giao phó và bồi thường (2)



Chương 1113 - Giao phó và bồi thường (2)




Dường như Tam hoàng tử đã sớm đoán được đối phương sẽ bất mãn, hắn ta không để ý lắm, mở miệng là tăng gấp đôi.
Đáng tiếc vẫn không có thành ý.
Đối với loại hoàng tử mà chí ở ngôi hoàng đế này, một trăm vạn linh thạch quả thật chẳng đáng là gì.
- Điện hạ, ta không cần Tam hoàng tử bồi thường.
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, đột nhiên chen lời.
Bạch Nhạc vừa mở miệng, trong lòng Tam hoàng tử bỗng giật thót.
Lời này của Bạch Nhạc nói nhẹ như không, nhưng trên thực tế, ý ẩn bên trong đó không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn ta dâng lên khí lạnh.
Cho dù hắn ta có ngu xuẩn thế nào đi nữa, hắn ta cũng không cho rằng Bạch Nhạc sẽ rộng lượng đến độ bằng lòng không cần bất cứ bồi thường nào đã nhân nhượng cho yên chuyện vì thân phận của hắn ta.
Câu không cần bồi thường này rõ ràng là muốn tiếp tục tìm hắn ta trả thù.
Nếu như là ở nơi khác, lúc khác, hắn ta thật đúng là không quan tâm, cũng không sợ Bạch Nhạc trả thù.
Nhưng bây giờ hắn ta đột nhiên tỉnh táo, sắp đến lúc Thượng Cổ Cấm Địa mở ra rồi, đến lúc đó Bạch Nhạc cũng sẽ tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa.
Bây giờ ở Đạo Lăng Thiên Tông, Bạch Nhạc không dám trực tiếp ra tay với hắn ta, nhưng một khi bước vào Thượng Cổ Cấm Địa thì không còn gì để kiêng kỵ nữa.
Nghĩ đến sự quyết tâm trước đó của Bạch Nhạc, Tam hoàng tử lập tức sợ hãi.
- Là bản vương lỡ lời, vẫn phải bồi thường chứ, như vậy đi... Bạch phủ chủ, ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói.
Bạch Nhạc khẽ nheo mắt, hắn không có trả lời ngay.
Nếu ban đầu Bạch còn không rõ, thì lúc này hắn đã kịp hiểu ra, Ngô Văn Uyên làm ra một màn như vậy, vẻ như đang muốn cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng, nhưng trên thực tế lại là đang nhắc nhở chính mình, đến đây là kết thúc, không được trả thù Tam hoàng tử nữa.
Thành thật mà nói, điều này đối với Bạch Nhạc có chút bất ngờ.
Theo suy nghĩ của Bạch Nhạc, vì Ngô Văn Uyên muốn tranh giành vị trí hoàng đế, như vậy nếu mình giúp hắn ta diệt trừ đối thủ cạnh tranh là Tam hoàng tử, đó hẳn phải là chuyện tốt mới đúng, nhưng tại sao hắn ta lại ngăn cản mình giết chết Tam hoàng tử? Chuyện này thật vô lý.
Nếu là chuyện riêng, Bạch Nhạc đương nhiên muốn hỏi một câu, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là lúc đặt câu hỏi.
Ngô Văn Uyên dường như không nhìn ra suy nghĩ của Bạch Nhạc, hắn nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc, không bằng bản vương giúp ngươi quyết định chuyện này?
Bạch Nhạc liếc nhìn Ngô Văn Uyên, thản nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, tùy điện hạ quyết định.
Bây giờ Bạch Nhạc không muốn trở mặt với Ngô Văn Uyên, cũng không rõ tâm tư của hắn, trong trường hợp này, lựa chọn tốt nhất chính là thờ ơ lạnh nhạt, phó mặc quyết định cho Ngô Văn Uyên, xem hắn có thể nói ra được kết cục gì.
Sau khi nhận được câu trả lời của Bạch Nhạc, cho dù là Ngô Văn Uyên hay là Tam hoàng tử, trong lòng đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trên danh nghĩa Bạch Nhạc là người của Ngô Văn Uyên, nhưng trên thực tế, Ngô Văn Uyên đương nhiên hiểu được hoàn toàn không phải như vậy, Bạch Nhạc chỉ muốn có một thân phận hợp lý để tham gia Đại hội Đạo môn, nếu không phải do Thất Tinh Tông bán đứng Bạch Nhạc, e là hắn sẽ không bao giờ tìm tới mình.
Chính vì vậy, trên thực tế, Ngô Văn Uyên không thể đại biểu cho thái độ của Bạch Nhạc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Bạch Nhạc nhất định muốn giết người, hắn cũng sẽ vô cùng đau đầu.
Nhưng mà, thái độ hiện tại của Bạch Nhạc ít nhất cho thấy Bạch Nhạc không vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách với hắn.
Ngô Văn Uyên mỉm cười với Bạch Nhạc, lúc này mới quay sang nói với Tam hoàng tử:
- Nếu Tam ca thật sự muốn bồi thường, thế thôi đừng nhắc tới linh thạch nữa.
Ngô Văn Uyên ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Đối với Thanh Vân Thiết Kỵ vang danh thiên hạ ta cũng có chút hâm mộ. Nhưng chỉ có ba ngàn người thì thực sự là quá ít... Lần này tại Đại hội Đạo môn, Bạch Nhạc lại vang danh thiên hạ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nguyện ý nương tựa vào hắn. Nhờ vào đó, việc mở rộng Thanh Vân Kỵ là chuyện tất nhiên.
Nói đến Thanh Vân Kỵ, Bạch Nhạc không khỏi nhíu mày.
Nếu như muốn xây dựng thế lực của riêng mình, ba ngàn Thanh Vân Kỵ quả thực rất ít, mà lúc này Ngô Văn Uyên lại nhắc đến Thanh Vân Kỵ, dụng ý có lẽ không đơn giản.
Ngô Văn Uyên không để ý đến phản ứng của Bạch Nhạc, tiếp tục nói:
- Cứ như vậy đi, ta quyết định thay ngươi, trước tiên Thanh Vân Kỵ sẽ được mở rộng gấp đôi, tuyển thêm ba ngàn người nữa.
Nói đến đây, Bạch Nhạc thật sự đã hiểu được dụng ý của Ngô Văn Uyên, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Quả nhiên sau đó Ngô Văn Uyên lại nói:
- Tam ca, việc tuyển Thanh Vân Kỵ là việc của Bạch Nhạc, chúng ta không giúp được gì, nhưng quân bị này sẽ gây rắc rối cho Tam ca. Trước đó Bạch Nhạc đã đến Càn Khôn thương hội đặt làm một lô áo giáp và binh khí. Tốt hơn hết nên tiếp tục mua lô này từ Càn Khôn thương hội, ta sẽ liên hệ với họ, Tam ca chỉ cần thanh toán là được.
- Đơn giản vậy thôi sao?
Tam hoàng tử chưa kịp phản ứng thì đã vô thức đồng ý:
- Nếu đã như vậy, chuyện này để ta lo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận