Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1122 - Xu thế tất yếu.



Chương 1122 - Xu thế tất yếu.




Ngón tay Diệp Lăng Vân chỉ vào vực sâu của Thượng Cổ Cấm Địa, bình tĩnh nói:
- Ta và ngươi đều là người sắp chết, thôi đừng nên lãng phí sinh mạng trong tranh đấu, không ngại ở chỗ này nhìn thử, đây rốt cuộc là thời đại thuộc về người nào, được không?
Bây giờ bước vào Thượng Cổ Cấm Địa, có thể nói là một nhóm thiên tài xuất sắc nhất thiên hạ, cho dù họ là Chính Đạo hay Ma Đạo.
Không phải nói quá, nhưng những người này, mỗi người đều là thiên tài có hy vọng bước vào Tinh Hải Cảnh, trong đó người nổi bật nhất lại càng nhắm thẳng đến Hóa Hư.
Nếu nói thực sự muốn mở ra một thời đại mới thì thắng bại của những người này, gần như là quyết định hướng đi tương lai.
Kết quả của trận chiến trong Thượng Cổ Cấm Địa lần này sẽ cho thấy hướng đi của nghìn năm kế tiếp.
Mặc Kình hơi nheo mắt lại, ông ta chỉ trầm mặt trong chốc lát rồi lại tươi cười:
- Cũng tốt, dù sao để ngươi hết hy vọng lại càng hay.
Ông ta đã tranh đấu với Diệp Lăng Vân suốt cả đời cũng không thể thực sự phân ra thắng bại, hôm nay sinh mạng của cả hai người đều đã đi đến cuối con đường, hiển nhiên cũng đồng dạng không có khả năng phân ra thắng bại được.
Nếu lại ra tay thì hai người cũng chỉ hao hết sức mạnh cuối cùng, rồi cùng chết ở trên Đạo Lăng sơn mà thôi.
Bọn họ không ai sợ chết, nhưng đúng như lời Diệp Lăng Vân nói, hai người đều muốn xem một kết quả.
Một Thượng Cổ Cấm Địa nho nhỏ gần như đã trở thành trận đấu của thiên tài thế hệ này.
Thấy một chiếc lá liền biết thu về, từ kết quả lần tranh đấu này đã đủ để thấy rõ hướng đi của tương lai thiên hạ.
- Kẻ hết hy vọng chưa chắc là ta.
Vẻ mặt Diệp Lăng Vân lạnh nhạt, không lộ cảm xúc gì:
- Mấy nghìn năm nay, mặc dù ta và ngươi không phân ra thắng bại, nhưng Đạo Lăng Thiên Tông của ta lại chưa từng thua.
Khóe miệng Mặc Kình lộ ra một tia châm chọc, nhưng ông ta vẫn không phủ nhận.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, cho dù Thông Thiên Ma Quân lên Đạo Lăng sơn, phá vỡ thần thoại Đạo Lăng Bất Bại, nhưng nói một cách nghiêm túc thì trận chiến ấy, vẫn tính là Thông Thiên Ma Quân thua.
- Năng lực của con người, làm sao có thể xoay chuyển chiều hướng phát triển được.
Mặc Kình lắc đầu, cười lạnh:
- Diệp Lăng Vân, ngươi có truyền nhân, bản quân có truyền nhân, Thông Thiên cũng có truyền nhân... Cứ tính như vậy, ngươi nghĩ Đạo Lăng Thiên Tông của ngươi còn có bao nhiêu phần thắng?
- Thiên hạ Chính Đạo há lại ngăn cản Đạo Lăng nhất tông của ta, tam đại Thiên tông ai nấy đều có truyền nhân, há có thể để Ma Đạo của ngươi một tay che trời?
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra vẻ tự nhiên, tiếp tục nói:
- Huống hồ ngươi đừng quên, người mạnh nhất qua nhiều đời của Đạo Lăng Thiên Tông ta vĩnh viễn không phải là chưởng giáo chân nhân, mà chính là Đạo Lăng Thánh Nữ.
Mặc Kình tuy mạnh, nhưng cho dù là ở thời đại ngàn năm trước, Ma Đạo chung quy vẫn không dám đối đầu, đấy không phải vì Diệp Lăng Vân, mà là vì có vị Đạo Lăng Thánh Nữ nọ.
Người làm ra thần thoại Đạo Lăng Bất Bại không phải chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông, mà là Đạo Lăng Thánh Nữ.
- Đạo Lăng Thánh Nữ làm mất Côn Ngô Kiếm ấy à?
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Diệp Lăng Vân, Mặc Kình chỉ dùng một câu nhẹ bẫng này đốp lại.
Câu này của ông ta vừa dứt, khí thế hừng hực từ bấy của Diệp Lăng Vân lập tức xẹp xuống.
Thật là tức thiếu điều hộc máu mà!!!
Đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, đây là nỗi khổ tâm lớn nhất sau trận chiến với Thông Thiên Ma Quân.
Phải biết chính bởi chuyện này mà bây giờ trong Đạo Lăng Thiên Tông bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn ngầm, thậm chí còn có người ‘có tâm’ muốn đoạn tuyệt sự kế thừa Thánh Nữ Nhất Mạch, triệt để đánh vỡ bố cục mấy ngàn năm qua của Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng cho dù có là Diệp Lăng Vân, cũng chẳng lần nào có thể xoay chuyển cục diện này.
Lòng người... Vào khoảnh khắc này, trong lòng Diệp Lăng Vân không khỏi có hơi khổ sở.
Xu thế tất yếu.
Chẳng lẽ đây mới thật sự là xu hướng chung sao?
Đương nhiên những lời này, Diệp Lăng Vân cũng chỉ để trong lòng, tuyệt đối sẽ không lộ ra.
- Mặc dù không có Côn Ngô Kiếm, nhưng Thánh Nữ vẫn là Thánh Nữ.
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Huống chi, thứ mà bản tông mất, đương nhiên sẽ đích thân lấy về.
Dường như Mặc Kình đã sớm đoán được phản ứng của Diệp Lăng Vân, ông ta lần nữa khinh thường, nói:
- Đã vậy thì sao không mở cấm chế ra, để bọn ta cùng xem thử vị Đạo Lăng Thánh Nữ này làm thế nào để xoay chuyển Càn Khôn nhỉ?
Lúc này không đợi Diệp Lăng Vân trả lời, chưởng giáo của Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung đã đồng thời lên tiếng:
- Đúng là nên làm thế, dù sao cũng phải để cho những tên Ma Đạo này thấy rõ, trên đời này tà không thể thắng chính.
Hai vị chưởng giáo này đột ngột lên tiếng, lập tức khiến trong lòng Diệp Lăng Vân rét lạnh.
Nhưng mà, điều càng khiến lòng ông ta rét lạnh hơn là gần như ngay sau đó, không ít trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông cũng đứng dậy, nói:
- Xin lão chưởng giáo đồng ý!!!
Diệp Lăng Vân quay phắt lại, trong mắt ông ta lóe lên một tia nghiêm nghị, nhưng sau rốt vẫn biến thành một tiếng thở dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận